Một bóng người từ phía trên cao ốc trung tâm cấp tốc rơi xuống, cùng với một tiếng va đập lớn, máu tươi văng khắp nơi.
Có một giọt nóng ấm đánh vào trên má Dư Tô. Nàng cúi đầu, nhìn thoáng qua vệt máu đỏ thẫm bắn đến trên váy, lại ngẩng đầu nhìn cách đó gần ba mét về phía trước, cỗ thi thể nọ đã bị nát thành mảnh nhỏ.
Người kia lúc chết là cái gáy chấm đất. Gương mặt còn tính hoàn chỉnh.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Giờ phút này, con mắt của nam nhân hành sự lỗ mãng kia đang trừng lớn, đầy vẻ không cam lòng mà nằm trong vũng máu, hoàn toàn không có hơi thở.
Sau một phút lặng yên ngắn ngủi, người đi đường chung quanh đều hét lên kinh hãi.
Dư Tô chậm rãi dùng ngón trỏ lau đi máu dính trên má, khóe miệng xẹt qua nụ cười nhàn nhạt.
Người kia nói không sai. Trò chơi này...thật sự chết người.
-----‡~TK-Wattpad~‡-----
Một ngày trước.
Cảnh tượng trước mắt Dư Tô bỗng dưng biến đổi, chuyển từ căn phòng ngủ quen thuộc biến thành một gian nhà ở xa lạ.
Tấm màn dày nặng ảm đạm chặn lại tất cả ánh sáng leo lắt ngoài cửa sổ. Dư Tô thất thần một lúc, mới nhìn ra mình đang ở trong một gian khách sạn bài trí thoạt nhìn có chút cổ xưa.
Nàng đang nửa dựa vào trên giường đôi. Ánh mắt đảo từ cửa sổ đến phương hướng buồng vệ sinh. "Cạch!" một tiếng, cửa buồng vệ sinh bật mở.
Một nam nhân cao lớn anh tuấn cầm khăn lông lau đầu tóc còn sũng nước, chậm rãi đi ra, hơi mỉm cười nhìn Dư Tô.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, không có cài nút, lộ ra cơ bụng phi thường xinh đẹp, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm quyến rũ.
???
Đây là tình huống gì?!
Dư Tô lập tức ngồi thẳng dậy, trong nội tâm giống như có một trăm con ngựa lao nhanh chạy qua. Thật vất vả mới kiềm chế được cỗ xúc động muốn xốc chăn lên nhìn xem mình có mặc quần hay không!?
Không đợi Dư Tô kịp hỏi câu gì, hai tiếng chuông báo từ di động đồng thời vang lên.
Hai cỗ điện thoại kiểu dáng giống nhau như đúc phân biệt đặt ở hai bên tủ đầu giường, lúc này đều sáng màn hình. Dư Tô do dự một chút, duỗi tay cầm lấy cái di động gần mình nhất.
Trên màn hình là một tin nhắn:
【Nam nhân trong phòng là vị hôn phu của ngươi. Hai người đang cùng nhau tới Cổ Trấn du lịch.】
"......" Vị hôn phu? Dư Tô nhìn về phía nam nhân kia.
Nam nhân cất điện thoại vào trong túi, híp mắt nói:
"Thế nào, nhìn đã mắt sao? Vị hôn thê đáng yêu!"
Dư Tô ho một tiếng, thu hồi tầm mắt:
"Đây là chỗ nào? Trước đó tôi rõ ràng đang ở trong phòng mình."
"A?" Nam nhân ở mép giường ngồi xuống, đánh giá nàng trong chốc lát, hỏi:
"Người mới?"
Dư Tô có chút khó hiểu:
"Cái gì người mới?"
"Trước khi tới nơi này, trong di động có phải tự dưng xuất hiện một ứng dụng? Hơn nữa...cô đã click mở nó."
"...Đúng vậy." Dư Tô đáp.
Nàng đang nghỉ phép, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, vừa lúc phát hiện trong di động có nhiều thêm một ứng dụng game gọi là "Trò chơi tử vong".
Nàng chỉ nghĩ đơn giản là do mình vô tình ấn phải cái gì mới tải nó về, nhìn icon cũng không tệ, liền quyết định dùng nó tiêu khiển cho hết thời gian. Không nghĩ tới, vừa ấn xác nhận đăng nhập, bỗng nhiên liền xuất hiện ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, Dư Tô ngẩng đầu hỏi:
"Là do cái game kia?"
Nam nhân cười nhẹ, trong mắt lóe ra một tia sáng, thập phần hứng thú nói:
"Người mới mà bình tĩnh như vậy, thật là lần đầu tiên nhìn thấy!"
Dư Tô không phản ứng lại câu nói của hắn, tiếp tục hỏi:
"Như vậy, hiện có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể bây giờ hay không?"
Nam nhân nhướng mày. Ánh mắt đảo qua di động của nàng, híp mắt cười:
"Giải đáp cho vị hôn thê của mình, đương nhiên rất sẵn lòng."
Dư Tô: "......"
Nam nhân tự xưng là Vương Tam, vừa nghe liền biết là tên giả. Vì thế, Dư Tô cũng thuận tiện báo một cái tên giả - Tô Ngư.
Vương Tam nói:
"Việc đầu tiên cần nhắc nhở là, nếu chết ở trong trò chơi, 24 giờ sau ở hiện thực, cô cũng sẽ chết."
Nhờ hắn đơn giản tự thuật, Dư Tô đã hiểu đại khái về nguyên tắc của trò chơi này.
Đây đúng là trò chơi làm điên đảo nhận thức suốt hai mươi ba năm của nàng. Ai có thể ngờ một cái ứng dụng di động lại có thể mang người ta vào hàng loạt dị giới bất đồng?
Vương Tam nói:
"Phần lớn các thế giới đều có thiết lập "quỷ" và "hồn". Nhiệm vụ tùy thời điểm phân phối. Người chơi sẽ tiến vào thế giới gì, gặp được nguy hiểm nào, trước khi tiếp nhận nhiệm vụ đều không thể biết trước. Cách thức hoàn thành nhiệm vụ cũng do người chơi tự mình mò mẫm.
Người bị chết trong lúc làm nhiệm vụ, bất luận phương thức tử vong là cái gì, ở trong hiện thực nhất định đều sẽ chết. Thời gian tử vong là 24 giờ sau khi game over."
Hắn nói không nhiều, cuối cùng chỉ nhắc nhở một câu:
"Chú ý bảo mật thông tin cá nhân trong hiện thực của mình, bao gồm tên họ."
Dứt lời, hắn liền không mở miệng nữa. Dư Tô biết không có khả năng chỉ đơn giản như vậy. Nhưng đối phương đã không có ý định nói tiếp, nàng cũng không truy vấn.
Nàng gật đầu nói:
"Cảm ơn."
Dừng một chút, lại hỏi:
"Như vậy, hiện tại chúng ta tính là đồng đội phải không?"
Vương Tam liếc xéo nàng một cái, hiển nhiên đã nhìn ra ý niệm muốn "nương tựa" của nàng. Hắn cong lên khóe môi, chậm rãi nói:
"Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không chết được."
Dư Tô thập phần nịnh nọt mà tâng bốc hắn:
"Đại thần quả nhiên là đại thần, phong thái vô cùng tự tin!"
Vừa dứt lời, màn hình di động lại sáng lên:
【20:00 - Xuống đại sảnh dưới lầu dùng bữa tối.】
Bây giờ là -19:45-
Dư Tô nhảy xuống giường, từ rương hành lý trong phòng lấy ra một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng, đến buồng vệ sinh thay.
-19:53-
Dư Tô cùng Vương Tam cùng nhau ra khỏi phòng. Cơ hồ đồng thời, cửa phòng bên trái cũng mở ra. Một nam nhân lực lưỡng cùng một nữ tử xinh xắn lanh lợi đi ra.
Dư Tô chú ý tới, nam nhân kia biểu tình thập phần bất an. Tuy nhiên, nữ tử bên cạnh lại có vẻ phi thường trấn định.
"Đi thôi, Tiểu Ngư." Vương Tam kêu một tiếng.
Dư Tô gật đầu, nhất thời nhịn không được đáp:
"Ok, Tiểu Tam."
"A!" Vương Tam mỉm cười, cười đến mức làm Dư Tô sởn tóc gáy.
Tính mạng quan trọng, Dư Tô không dám chọc lông hắn, dù sao còn phải nương nhờ. Nàng ho một tiếng, nói:
"Chỉ đùa một chút! Đại ca, chúng ta đi thôi."
-----‡~TK-Wattpad~‡-----
Trung tâm đại sảnh bày một bàn ăn rất lớn. Dư Tô ngồi xuống bên phải Vương Tam. Hai người nam nữ nọ ngồi ở hai ghế cách bọn họ xa nhất phía bên kia.
Vị trí Dư Tô ngồi là ở đối diện cửa ra vào khách sạn. Cánh cửa gỗ thoạt nhìn phi thường cũ kỹ kia đang mở rộng, liếc mắt trông ra là có thể nhìn thấy bên ngoài trĩu trịt mưa to.
Giọt mưa nghe phi thường nặng nề, như đá tảng va đập xuống mặt đất, bắn lên từng đoàn bọt nước, nếu đập vào trên thân người, chỉ sợ cũng rất đau.
Lúc này, trên bậc cầu thang gỗ đột ngột truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Dư Tô quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam