“Sự tình càng lớn, đối với các người không có bất luận chỗ tốt gì.” Điện thoại chuyển thông một khắc, đây là câu đầu tiên Ngô Băng nói.
Phong Đình cười: “Người gây sự trước hình như đâu phải chúng tôi.”
Ngô Băng trầm mặc một lát, hỏi:
“Dư Tô có ở bên cạnh nghe không? Tôi và hội trưởng đã thương lượng qua. Chúng ta hòa giải, thế nào?”
Vương Đại Long cầm lấy di động:
“Mấy người muốn gây sự thì gây sự, muốn hòa giải liền hòa giải? Trên đời này chỉ sợ không có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Chúng tôi đương nhiên sẽ bồi thường,” Ngô Băng nói:
“Chuyện lần này là Tào Linh lén lút làm. Nếu không, bằng mạng lưới quan hệ cùng cao thủ trong tổ chức chúng tôi, kế hoạch của các người chỉ sợ không dễ thực hiện được như vậy.”
Hồng Hoa thò lại gần di động:
“Thái độ này của cô không giống như hòa giải nha.”
Ngô Băng thở ra một hơi:
“Tuy rằng sự tình bắt đầu từ phía chúng tôi, nhưng hiện tại, tổ chức cũng vì các người phản kích mà gặp phiền toái rất lớn. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường 2 tấm đạo cụ miễn tử, lúc sau sẽ không lại nhằm vào mọi người. Nếu đồng ý, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”
“Các người còn thương tổn 1 người bình thường, không liên can gì tới APP.” Phong Đình nói:
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chơi ra tay với cả người bình thường. Nếu bị các người chơi khác biết, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, loáng thoáng truyền đến một vài thanh âm mơ hồ không rõ. Hình như Ngô Băng đang nói chuyện với ai.
Sau một lát, Ngô Băng nói:
“3 tấm đạo cụ miễn tử, không thể nhiều hơn. Về cô gái kia, chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền. Con số tuyệt đối sẽ làm mọi người vừa lòng. Nếu mọi người đồng ý điều kiện này, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt. Tào Linh sẽ đích thân ra xin lỗi.”
Phong Đình ngước mắt nhìn Dư Tô, chờ nàng quyết định.
Dư Tô suy nghĩ, gật đầu:
“Đồng ý.”
Sự tình lần này tuy rằng nháo lớn, nhưng tin tức trên mạng thường duy trì nhiệt độ không lâu. Chuyện lớn cỡ nào, nếu không ai nhắc lại, trong vòng vài ngày liền không còn người chú ý. Có rất nhiều sự kiện vốn phi thường hot, nhưng kết quả cuối cùng còn chưa ra đã phai nhạt. Xong việc cũng không ai để ý rốt cuộc là kết cục gì.
Giống như lời Ngô Băng nói, tổ chức Sinh Tồn nhân số đông, mạng lưới quan hệ phức tạp, muốn giải quyết chuyện này mặc dù hơi phiền chút, nhưng khẳng định có thể giải quyết. Nhiều lắm làm bọn họ tiêu hao sức người sức của, trong một đoạn thời gian sẽ thu liễm lại.
Nếu tiếp tục dây dưa, chỉ bị bắn ngược.
Ngô Băng nói: “Như vậy, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, giao đạo cụ, cũng để Tào Linh tới xin lỗi.”
Phong Đình mới vừa cắt điện thoại, một dãy số lạ đột nhiên gọi tới.
Hắn tiếp nhận, "Alô" một tiếng, yên lặng nghe xong vài câu, trả lời:
“Là chúng tôi.”
Lại sau một hồi lâu, cuối cùng đáp:
“Được, ngày mai gặp, địa điểm tôi sẽ nhắn sau.”
Chờ Phong Đình cúp máy, Vương Đại Long vội hỏi:
“Ai vậy?”
Phong Đình nhìn mọi người:
“Đồng đội ở tràng nhiệm vụ thứ 12, hội trưởng một tổ chức ở phía Bắc.”
“Hội trưởng tổ chức phía Bắc?” Dư Tô hỏi:
“Vì sao muốn gặp chúng ta?”
Phong Đình nói:
“Trong tràng nhiệm vụ kia tôi đã cứu hắn. Lúc ấy 2 bên có trao đổi phương thức liên lạc. Hắn thấy được tin tức trên mạng, gọi tới hỏi có phải tin đó có quan hệ với chúng ta hay không. Hiện hắn đang đặt vé máy bay, đại khái sáng mai sẽ lại đây.”
Hồng Hoa hỏi: “Tổ chức đó tên gọi là gì, quy mô lớn không?”
“Nghe nói bao gồm hắn thì có tổng cộng 10 người.” Phong Đình nói:
“Hắn có ý là, ngày mai hắn sẽ cùng 3 thành viên khác lại đây gặp mặt nói chuyện. Hai bên có thể hợp tác.”
Bạch Thiên nhíu mày:
“Hợp tác?”
Phong Đình giải thích:
“Vẫn như cũ là 2 tổ chức riêng biệt, không gộp chung, nhưng vẫn sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Hễ bên nào gặp phiền toái, bên còn lại đều tận lực giúp đỡ.”
Vương Đại Long trầm ngâm một lát, nói:
“Nhân số của bọn họ không nhiều. Bên chúng ta cũng ít, muốn hợp tác cũng đúng. Bất quá, người nọ thế nào?”
Phong Đình: “Cùng hắn hợp tác trong nhiệm vụ trước cũng không tệ, có thể tin được.”
“Vậy chủ yếu xem thành viên của bọn họ.” Hồng Hoa nói:
“Nếu đều ok, liền đáp ứng thôi. Dù sao đối với 2 bên mà nói, cũng chỉ có lợi, không có hại.”
Tính như tổ chức đối phương có một hai thành viên không tốt lắm, đối với bọn họ kỳ thật cũng không ảnh hưởng gì. Bởi vì 2 bên khẳng định sẽ không cùng nhau tiến vào nhiệm vụ.
Phong Đình hẹn với 4 người bên tổ chức kia gặp mặt ở một quán ăn cách sân bay không xa.
○●○○●
10 giờ sáng hôm sau, 5 người cùng nhau xuất phát, lái xe đi qua.
Lúc bọn họ đến, đối phương còn chưa xuống máy bay. Đợi chừng nửa tiếng đồng hồ, 4 người nọ mới tới trước cửa quán ăn.
Từ trong taxi bước ra đầu tiên là một người nam thoạt nhìn sáng lạn như ánh mặt trời. Đầu tóc ngắn thanh tân thoải mái. Trên mặt luôn treo nụ cười. Đôi mắt cong cong, còn có lúm đồng tiền, vừa nhìn liền khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Hắn xuống xe, nhìn thấy Phong Đình, lập tức vẫy tay.
Phong Đình cười với hắn một cái, quay đầu nói:
“Hắn rất được.”
Nam tử vòng ra sau cốp xe lấy hành lý. 3 người khác cũng lục tục từ trên xe bước xuống.
2 nam 1 nữ. Người nam thứ nhất thân hình mập mạp, miệng cười ha hả. Người nam thứ hai khá vạm vỡ, da ngăm đen, thoạt nhìn như mấy võ sĩ mình đồng da sắt trong phim truyền hình. Người nữ ước chừng 26 - 27 tuổi, tóc đen thẳng dài, nhìn thấy bọn họ liền cười một cái, có vẻ phi thường ôn nhu.
Ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Nam tử vạm vỡ tiếp nhận 2 túi hành lý từ trong tay hội trưởng nhà mình, mỗi tay xách một túi liền bước đi, nhẹ nhàng giống như xách 2 cái túi không.
4 người thực mau lại đây. Nam tử vạm vỡ tự giới thiệu:
“Xin chào, tôi tên Ngụy Đông. Bọn họ đều kêu tôi là Đại Đông. Mọi người không cần khách khí, cứ việc kêu tôi như vậy!”
Hắn nói xong sang sảng cười to vài tiếng, làm nhóm của Dư Tô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tiếp theo là nam tử bề ngoài thập phần sáng lạn như ánh mặt trời, cũng là hội trưởng của tổ chức. Hắn cùng Phong Đình bắt tay chào hỏi, sau đó cười nói:
“Trong nhiệm vụ trước tất nhiên chỉ báo tên giả, tên thật của tôi là Dương Quang.”
Nam tử mập mạp cười vang, giới thiệu:
“Tôi tên Bàng Dục. Bất quá, mọi người đều trực tiếp gọi tôi là Mập.”
Cuối cùng là nữ tử:
“Tôi họ Diêu. Tên đầy đủ là Diêu Viện. So với bọn họ lớn hơn một chút, nên bọn họ đều kêu tôi Diêu tỷ.”
Vương Đại Long hỏi:
“Cô thoạt nhìn như 25-26, chẳng lẽ so với Ngụy Đông còn lớn hơn?”
Ngụy Đông cười ha ha:
“Gì? Diêu tỷ đã 35 nha!”
Dư Tô hiện tại rất muốn hỏi vị tỷ tỷ này dùng sản phẩm dưỡng da gì.
Từ Phong Đình trở đi, 5 người cũng lần lượt tự giới thiệu.
9 người vào quán ăn, đến bàn đã đặt trước ngồi xuống, gọi đồ ăn xong mới bắt đầu nghiêm túc bàn chuyện hợp tác.
Dương Quang nói:
“Chúng tôi bên này tương đối đơn giản. Trừ bỏ Diêu tỷ, mọi người cơ bản đều không có vướng bận gì. Nếu hợp tác thành công, chúng tôi có thể trực tiếp dọn đến đây ở.”
Phong Đình nhìn về phía 4 thành viên của mình, thấy không ai có dị nghị gì, mới nói:
“Chúng tôi cần biết thông tin cụ thể của mọi người, bao gồm cả những người không tới. Đương nhiên, bên phía chúng tôi cũng đã chuẩn bị tốt lý lịch.”
“Đây là cần thiết.” Dương Quang đưa mắt với Mập.
Mập lập tức đứng lên, xoay người tìm kiếm trong hành lý, thực mau lấy ra một máy tính bảng, bấm bấm vài cái, đưa qua.
Hắn cười tủm tỉm:
“Trong này có file tư liệu, gồm ảnh chụp và lý lịch của tất cả thành viên, có đánh dấu sở trường đặc thù cùng chuyên môn mỗi người. Thông tin đều thực dễ điều tra. Nếu không tin tưởng, mọi người có thể tự đi kiểm chứng.”
Dương Quang nói:
“Chúng tôi hoàn toàn có thành ý tới hợp tác. Chủ yếu là tôi rất tin tưởng Phong đại ca.”
Phong Đình gật đầu, cúi đầu nhanh chóng xem qua những tài liệu kia, sau đó chuyền cho Bạch Thiên ngồi bên cạnh.
Vương Đại Long cũng đem lý lịch mỗi người đặt trong bao hồ sơ ra giao cho đối phương.
Hai bên đều im lặng xem tài liệu của nhau. Chờ xem xong, Ngụy Đông nói:
“Kỳ thật chúng ta không cần căng thẳng như vậy. Dù sao chỉ là hợp tác, không phải sáp nhập. Hơn nữa cũng không ở cùng nhau, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề an toàn nhân thân.”
Dư Tô trả lại máy tính bảng, thầm nghĩ, trong số 6 thành viên không tới của đối phương, có một người là hacker, năng lực này phi thường hữu dụng. 5 người khác tuy rằng thoạt nhìn khá phổ thông, số lần nhiệm vụ không nhiều, nhưng xem lý lịch thì cũng có nghề nghiệp rõ ràng, tựa hồ tương đối có thể tin.
“Chúng tôi trước tiên sẽ ở lại vài ngày, để 2 bên làm quen một chút. Mọi người cứ cẩn thận suy xét rồi hạ quyết định. Còn chúng tôi, coi như là đi du lịch một chuyến.” Diêu Viện cười nói:
“Tôi trước nay chưa tới thành phố này lần nào, nhất định phải chơi thật sảng khoái.”
Nàng hỏi Dư Tô:
“Không biết cô có thể làm hướng dẫn viên của tôi không? Bọn họ đều là một đám nam nhân, theo chân bọn họ chả có gì vui.”
Vương Đại Long nói:
“Gần đây chúng tôi có chuyện còn chưa giải quyết xong. Cô ấy không thể ra ngoài một mình.”
“Chuyện đó chúng tôi biết.” Dương Quang nghiêm mặt:
“Tổ chức Sinh Tồn cũng có phân bộ ở phía Bắc. Tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng cách làm của họ thật sự tanh tưởi. Các tổ chức khác đối với họ cũng không có hảo cảm.
Lần trước họ có 2 người chơi lập tổ đội làm nhiệm vụ. Kết quả 2 người đều thất bại, ra tới liền cướp đoạt tài khoản của thành viên khác. 2 thành viên đó phải bỏ trốn đến tổ chức khác cầu cứu mới tránh thoát một kiếp.
Lúc sau, 2 người thất bại kia lại cướp đoạt tài khoản của 2 người chơi riêng lẻ không có tổ chức. Sự tình tuôn ra ngoài. Chúng tôi đã cùng 1 tổ chức khác liên thủ hố 2 người một phen, ở trong nhiệm vụ gϊếŧ cả 2 người họ.”
Theo lời nói của hắn, hiển nhiên thực phản đối hành vi cướp đoạt tài khoản của người chơi khác sau khi nhiệm vụ thất bại. Suy nghĩ này nhất trí với nhóm của Dư Tô.
Bất quá, rốt cuộc ở trong nhiệm vụ thấy nhiều người 2 mặt, cho nên mặc dù tại bữa cơm này, 2 bên nói chuyện với nhau thực hợp gu, bọn họ cũng không lập tức hạ quyết định hợp tác.
○●○○●
3 ngày sau, Ngô Băng gọi điện tới, thương lượng thời gian gặp mặt cùng địa điểm.
Địa điểm là Phong Đình định ra, trực tiếp ở trên quảng trường náo nhiệt.
Cùng ngày hôm đó, 5 người đi tới chỗ hẹn. Nhóm của Dương Quang thuê 1 chiếc xe đi theo, đậu ở đằng xa, không lộ diện.
Vị trí 2 bên gặp mặt tại đài phun nước ở trung tâm quảng trường. Lúc nhóm của Dư Tô đi qua, đối phương đã tới.
Trừ bỏ Ngô Băng cùng Tào Linh, còn có một người nam thoạt nhìn phi thường ôn hòa đứng phía sau.
Người nam này tuy rằng Dư Tô chưa từng gặp qua, lại sớm từ tài liệu của Phong Đình biết được, hắn chính là hội trưởng của tổ chức Sinh Tồn - Tào Khôn.
4 vị nam tử đột nhiên tăng nhanh bước chân, đi ra đằng trước Dư Tô.
Nhìn 4 thân ảnh chặn trước mắt, Dư Tô nhịn không được bật cười.
Ngô Băng tiến lên đón tiếp, trước sau như một treo bên miệng nụ cười điềm mỹ đáng yêu:
“Mọi người tới rồi. A! Đây là đạo cụ.”
Nàng đưa qua một cái hộp tinh xảo. Phong Đình vươn tay tiếp, mở ra xác nhận một chút, mới hơi nghiêng người, để Dư Tô tiến lên.
Ngô Băng tỏ vẻ có lỗi cười với Dư Tô một cái, hạ thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi! Tào Linh từ nhỏ liền