Tất cả mọi người đều trầm mặc. Ngay cả Số 6 ôm đầu từ trên mặt đất bò dậy, nhất thời cũng không nói một chữ.
Ngô Nhã cười gượng:
“Mọi người mau ăn tiếp, để đồ ăn nguội dễ đau bụng.”
Số 1 ho khan một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ghế của Số 6 gãy một chân. Lúc này hắn không có chỗ ngồi, có vẻ cực kỳ xấu hổ đứng cạnh bàn.
Mặc dù vậy, hắn cũng không dám nói Ngô Nhã cái gì.
Cũng may, quản gia nghe được động tĩnh đi tới, nhìn thấy cái ghế nằm dưới đất phía sau Số 6, vỗ trán nói:
“Ai da! Trước khi đi bảo mẫu đã nói với tôi cái ghế này sắp hỏng rồi, nhưng tôi lại quên mất! Vị đại sư này, thật có lỗi, tôi sẽ lập tức thay ghế mới cho ngài.”
Sắc mặt xấu hổ nghẹn khuất của Số 6 lúc này rốt cuộc thả lỏng một chút, tự tìm cho mình cái bậc thang:
“Thì ra là sắp hỏng…Thôi, không cần phiền như vậy. Tôi đã ăn no, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Hắn nói xong, liền cất bước đến cầu thang.
Số 5 trong miệng còn nhai đồ ăn, lại không thể không lật đật đứng dậy, cười với những người khác một cái, đi theo Số 6 rời khỏi.
Số 9 buông đũa, đứng lên nhìn mọi người:
“Tôi cũng ăn no, về phòng trước, buổi tối lại ra xem tình huống.”
Những người khác ngồi trong chốc lát, đều lục tục giải tán.
Dư Tô cùng Ngô Nhã lưu lại cuối cùng giúp quản gia thu dọn chén đũa, xoát một chút cảm tình.
Rốt cuộc, nhiệm vụ lần này thoạt nhìn chỉ tiến hành trong biệt thự. Bao gồm nam nữ chủ nhân cùng bé trai 2 tuổi chưa trở về kia, tổng cộng có 4 NPC. Mà chỉ có quản gia thoạt nhìn không có quan hệ với vong hồn của người con gái đã mất, nếu có thể từ trong miệng ông ta hỏi ra ít manh mối hữu dụng, hỗ trợ làm chút việc cũng đáng.
Rửa chén xong, trước khi rời đi, Dư Tô nhìn quản gia hỏi:
“Xin hỏi, phòng của vị tiểu thư kia, chúng tôi có thể vào nhìn một chút không?”
Quản gia một khắc trước còn cười tủm tỉm, vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi, giống nghe được câu gì rất khủng bố, chần chờ trong chốc lát mới trả lời:
“Hai vị nếu muốn vào…Tôi có thể mở cửa. Nhưng thứ lỗi, tôi không dám cùng hai vị vào.”
Dư Tô cùng Ngô Nhã liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu:
“Không thành vấn đề.”
Quản gia lập tức thở hắt ra, giống như vừa thoát được một kiếp.
Hắn làm tư thế xin mời:
“Hai vị đại sư thỉnh đi theo tôi.”
○●●Th-Kh○○○
Lầu hai, trước cửa phòng người con gái.
Ở thời điểm quản gia cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa, Ngô Nhã kéo góc áo Dư Tô, khẩn trương hỏi:
“Lý Ngũ tỷ, trò chơi này thật sự sẽ nhìn thấy ma sao? Tôi hơi sợ.”
Dư Tô nghĩ đến một màn lúc trước, nghiêm túc trả lời:
“Ma không nhất định đáng sợ. Cô đừng phát ngôn lung tung là được.”
“Ừm!” Ngô Nhã mím môi, dùng giọng mũi đáp một tiếng, bắt lấy góc áo Dư Tô không buông, biểu tình tràn ngập khẩn trương.
Quản gia thực mau mở cửa —— Kỳ thật chỉ là tra chìa khóa vào ổ, vặn tay nắm cửa, nhẹ đẩy ra một khe hở, cũng không dám tiếp tục.
Ông ta sợ hãi lui về sau 2 bước, nói với hai người:
“Cửa đã mở. Hai vị có thể vào. Công tắc đèn ở cạnh cửa. Hai vị đại sư...nếu nhìn đến thứ gì kỳ quái, nhất định phải mau chóng rời khỏi.”
"......" Nói giống như căn phòng này sẽ ăn thịt người vậy.
Dư Tô từ khe hở nhìn thoáng qua trong phòng, chớp mắt, lớn tiếng hô:
“Chúng tôi nhớ kỹ. Quản gia yên tâm. Ông đã nói như vậy. Dù nhìn đến thứ gì, chúng tôi khẳng định sẽ không nói cho người khác.”
Quản gia ngẩn người: “A?”
"Cạch!" một tiếng, cách đó không xa, Số 4 từ trong phòng ló đầu ra, nhìn qua bên này.
Dư Tô nháy mắt với quản gia, thở dài nói:
“Được rồi, chúng tôi vào đây.”
Nàng kéo Ngô Nhã, duỗi tay đẩy cửa phòng.
Cửa phòng đập vào vách tường, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cùng lúc đó, Số 4 bước chân dồn dập đi tới.
Hắn hỏi: “Hai người muốn vào nơi này?”
Dư Tô nhìn thoáng qua quản gia, hỏi:
“Sao anh lại đây? Chúng tôi đã hứa với quản gia, chỉ 2 chúng tôi có thể vào.”
Quản gia còn chưa kịp nói gì. Số 4 đã từ bên cạnh Dư Tô chen vào trong phòng.
Dư Tô cúi đầu, im lặng mỉm cười —— Còn chưa biết nơi này có nguy hiểm hay không, càng nhiều người tiến vào càng tốt, ít nhất ở thời điểm gặp nguy hiểm có thể giảm bớt tỷ lệ tử vong.
Số 9 thoạt nhìn không dễ đối phó. Nhưng Số 4 tính tình tương đối nóng vội, tại thời điểm còn chưa bị đe dọa đến tánh mạng, phỏng chừng sẽ không suy xét chu đáo mọi mặt mới hành động.
○●○TH-KH○●○
Màn che trong phòng đều được kéo lại. Toàn bộ gian phòng cơ hồ đen kịt. Số 4 ấn công tắc đèn. Bóng đèn thoạt nhìn chất lượng phi thường tốt kia chớp tắt vài lần mới sáng lên.
Quản gia đã lặng lẽ rời đi.
Ngô Nhã bắt lấy cánh tay Dư Tô, kề sát người nàng bước vào trong.
“……”
Dư Tô quay đầu nhìn Ngô Nhã:
“Sao tôi cảm giác trên người có treo con Koala?”
Ngô Nhã ngượng ngùng cười vài tiếng, hoàn toàn không có ý định buông tay.
Chỉnh thể gian phòng trang hoàng theo phong cách dễ thương trong sáng, lấy màu hồng phấn làm chủ đạo. Trên giường lớn, chăn gối xếp gọn gàng. Đồ nội thất cũng còn nguyên vẹn, phảng phất như vẫn luôn có người ở.
Hai người theo sau Số 4 vào phòng, đánh giá một chút hoàn cảnh, liền chú ý tới trên sàn nhà, khoảng cách giữa mép giường với tủ quần áo có hai dấu chân máu.
Dấu chân một trước một sau, giống như đang cất bước đi.
Ngô Nhã ngừng thở vài giây, nhìn chằm chằm hai dấu chân, khẽ nói với Dư Tô:
“Lý Ngũ tỷ, kia...kia chính là dấu chân mà quản gia nói?”
Dư Tô gật đầu, hướng về phía đó đi qua.
Ngô Nhã tuy rằng sợ, nhưng biết lúc này không thể kéo chân sau, liền buông tay Dư Tô, để nàng tiện hành động.
Số 4 cũng tới gần dấu chân. Dư Tô cùng hắn ngồi xổm xuống, ghé sát vào xem kỹ.
Không sai, kích cỡ dấu chân đích xác không phải của người trưởng thành.
Dư Tô nhìn thấy gần cửa đặt một đôi dép lê trong nhà, chỉ cho Ngô Nhã. Ngô Nhã nhanh chóng xoay người chạy tới, cầm lại đây.
Dư Tô tiếp nhận, đặt cạnh dấu chân đối chiếu. Khả năng hơn 50% chính là dấu chân của người con gái lớn.
“Chỗ đó có ảnh chụp của bé gái.” Ngô Nhã chỉ hướng tủ đầu giường.
Số 4 đứng dậy, đi qua cầm lên nhìn, lại lấy ảnh ra khỏi khung, xem xét phía sau, mới giao cho Dư Tô.
Ảnh chụp ở công viên giải trí. Bối cảnh phía sau có rất nhiều người bị làm mờ. Bé gái thoạt nhìn có chút nhỏ gầy, đứng giữa một nam một nữ —— Đây là ảnh chụp gia đình 3 người.
Cặp vợ chồng này hiển nhiên chính là Tiền tiên sinh cùng phu nhân của hắn. Hai người đều đang cười. Tiền phu nhân còn thân mật nắm tay bé gái.
Bé gái lớn lên thật xinh đẹp, đứng giữa 2 người lớn, trên mặt treo nụ cười. Nhưng…nụ cười này có hơi kỳ quái.
“Cô bé này hình như cũng không vui.” Ngô Nhã nói.
Dư Tô gật đầu, lật qua mặt sau ảnh chụp, phía trên viết:
[Ngày 3 tháng 8 năm 2010]
Số 4 hỏi: “Hai người biết hiện tại là ngày mấy không?”
“Không biết.” Dư Tô trả lời: “Đợi lát nữa ra ngoài hỏi quản gia.”
Tuy rằng di động của các người chơi có thể dùng để xem giờ, nhưng nó không hiển thị ngày tháng.
Trong ảnh chụp, bé gái thoạt nhìn đã mười hai mười ba tuổi, có lẽ bức ảnh được chụp cách đây không lâu.
“Tìm tiếp xem có gì khác đáng chú ý không.” Dư Tô nói với Ngô Nhã, buông xuống ảnh chụp, đi tới tủ quần áo.
Thời điểm đặt tay lên tay nắm tủ, động tác của Dư Tô hơi khựng lại, nhích sang đứng ở mặt bên, mới cực nhanh kéo ra cửa tủ —— bởi vì phương hướng dấu chân trên mặt đất đi tới chính là tủ quần áo này.
Lúc mở tủ, Dư Tô thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẽ nhìn thấy bên trong xuất hiện thứ gì.
Nhưng trừ bỏ một ít quần áo, cái gì cũng không có.
Ngô Nhã ở bàn học tìm thấy sách giáo khoa của bé gái, biết được bé gái tên là Tiền Như Trân. Đáng tiếc, cô bé này tựa hồ không có thói quen viết nhật ký, không tìm được bất cứ sổ lưu bút gì, ngay cả vài dòng ghi chú trên tập vở cũng không có.
Ba người ở trong phòng tìm trong chốc lát. Số 9 ở cùng lầu hai với bọn họ mới lại đây.
Người này thoạt nhìn lúc nào cũng lười biếng, ngay cả tới tìm manh mối cũng chậm rì. Có hắn hay không có hắn cảm giác cũng không có gì khác nhau.
Bất quá, hắn thực xảo quyệt. Khi nãy hắn tuyệt đối nghe thấy những lời Dư Tô cố ý đề cao âm lượng nói ra. Nhưng chỉ có Số 4 tính tình bộp chộp đi tới, còn hắn hoàn toàn không có phản ứng. Qua lâu như vậy, hắn đại khái xác định 3 người tiến vào phòng không phát sinh nguy hiểm gì, rốt cuộc chịu lại đây.
Bọn họ trước sau tiêu hao chừng 20 phút cẩn thận tìm khắp phòng một lần. Trừ bỏ dấu chân cùng biểu tình của bé gái trên ảnh chụp có chút không đúng, còn lại không thu hoạch được gì.
Những đồ đạc bị hư hao mà quản gia nói bao gồm máy tính, một đồ trang trí hình mèo đáng yêu, cùng với mấy con thú nhồi bông.
Máy tính hư làm Dư Tô tiếc nuối nhất. Trong này rất có khả năng chứa đựng bí mật khiến bé gái tự sát.
Tìm xong, Số 4 và Số 9 đều trở về phòng. Dư Tô cùng Ngô Nhã cũng quay về.
Thời gian trên di động đang là 8h15" tối.
Ngô Nhã đi đến cửa sổ, kéo màn ra một chút, nhìn bên ngoài mưa to không ngớt, quay đầu hỏi Dư Tô:
“Lý Ngũ tỷ, quản gia không phải nói 2 vợ chồng kia dẫn con trai đi khám bệnh sao? Bọn họ trễ như vậy còn chưa trở lại?”
Dư Tô lắc đầu:
“Trong nhiệm vụ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Có lẽ đêm nay họ sẽ không trở lại."
“Nếu bọn họ về, chúng ta có khả năng sẽ kiếm được càng nhiều manh mối.” Ngô Nhã kéo lại bức màn.
“Không biết nữa......
Đêm nay cô muốn ngủ thế nào?” Dư Tô hỏi:
Ngô Nhã ngẩn người:
“Thật sự đi ngủ sao? Lỡ như trong lúc ngủ……”
“Ngưng!” Dư Tô nhanh chóng cắt lời Ngô Nhã, thấy Ngô Nhã hoảng sợ che miệng, dở khóc dở cười nói:
“Nhiệm vụ 3h10" sáng mới tuyên bố, không tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức sao được?”
Ngô Nhã che miệng, liên tục gật đầu, từ giữa các ngón tay truyền ra thanh âm ũ rũ:
“Tôi ngủ dưới đất. Lý Ngũ tỷ ngủ giường đi.”
Dư Tô nghĩ thầm, Ngô Nhã so với nàng lúc trước có ý đồ tranh giường ngủ hiểu chuyện hơn nhiều.
Nàng nói: “Ý tôi là giường hơi nhỏ. Nếu cô không ngại chật, chúng ta có thể ngủ chung.”
“Vậy thật tốt quá!” Ngô Nhã tức khắc vui mừng.
Hai người lần lượt vệ sinh rửa mặt, chưa đến 9 giờ đã leo lên giường.
Tuy rằng nói muốn ngủ sớm dưỡng sức, nhưng cũng không nhắm mắt liền được. Ngô Nhã bắt đầu lôi kéo Dư Tô, hỏi về những nhiệm vụ mà nàng từng trải qua.
Dư Tô suy nghĩ một chút, để tránh về sau trong nhiệm vụ xuất hiện cái gì dọa đến Ngô Nhã, liền kể cho Ngô Nhã nghe về trận nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Sau đó đổi thành Ngô Nhã tâm sự không ít chuyện chê cười do miệng quạ đen của mình gây ra. Nàng thở ngắn than dài nói:
“Bởi vì cái miệng quạ đen này, từ nhỏ đến lớn tôi đều không có bạn. Bọn họ sợ, không dám chơi với tôi, xem tôi như sao chổi. Ngay cả ba mẹ cũng rất ít nói chuyện, sợ tôi lỡ miệng nói ra cái gì không tốt.
Tôi thật sự không biết làm sao, mặc kệ cẩn thận thế nào, cũng có lúc quên. Nhưng trước nay tôi chưa từng tạo ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhiều lắm là làm người ta té ngã……”
Dư Tô hỏi: “Vậy cô từng nói qua câu nào nghiêm trọng không? Tỷ như muốn ai chết linh tinh.”
“Cái này...thật ra là có,” Ngô Nhã trầm mặc, tựa hồ đang hồi ức lại, sau đó nghĩ tới cái gì, cười khan vài tiếng:
“Khi đó tôi còn