Tiền tiên sinh ném ô xuống đất, biểu tình vô cùng hoảng loạn chạy về phía các người chơi, hô lớn:
“Vừa rồi chúng tôi ở trên đường...Nó...nó lại xuất hiện, ghé vào kính chắn gió…” Ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.
Các người chơi hoàn toàn không muốn nghe bọn họ vừa rồi bị dọa thế nào. Số 6 nâng tay, ngăn cản ông ta tiếp tục nói, mở miệng:
“Hai người nhanh về phòng chỉnh lý lại bản thân đi.”
Tiền tiên sinh điên cuồng lắc đầu:
“Không...không...không thể đợi nữa! Đại sư, cầu xin các người hiện tại liền thi pháp đuổi nó đi!”
Nữ chủ nhân vẫn không mở miệng, sợ đến toàn thân phát run. Hàm răng phát ra âm thanh "cành cạch!" rất nhỏ. Mặt không còn chút máu.
Đứa bé đang được nữ chủ nhân ôm vào trong ngực không biết vì ngủ rồi hay vì bị bệnh. Hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không bị tiếng nói chuyện của mọi người đánh thức.
“Hiện tại không được.” Số 9 nói:
“Nhiều người, dương khí quá nặng. Ma quỷ không dám ra tới. Nó không ra. Chúng tôi làm sao đuổi được?”
Tiền tiên sinh sắp khóc đến nơi, gào rống:
“Rốt cuộc muốn thế nào?! Các vị đại sư, chỉ cần có thể hoàn toàn giải quyết chuyện này, các người muốn bao nhiêu cũng được! Chỉ cần trả nổi, nhiều tiền tôi đều nguyện ý!”
Số 10 đi qua vỗ vai ông ta, lộ ra nụ cười trấn an, ôn hòa nói:
“Đừng gấp, Tiền tiên sinh, bình tĩnh một chút, nghe tôi nói.”
Tiền tiên sinh cả người ướt đẫm, duỗi tay hung hăng lau mặt, dồn dập thở dốc một hồi mới gật đầu:
“Được...nói đi.”
Số 10 nhìn những người chơi khác một vòng, chậm rãi lên tiếng:
“Hiện tại, chuyện đầu tiên phải làm là dẫn dụ vong hồn ra tới. Thực hiển nhiên, con gái lớn của ông chỉ theo dõi vợ chồng hai người. Cho nên, vẫn là từ hai người dụ nó ra mới được.
Nhiều người, ma quỷ sẽ không xuất hiện. Hai người cần đơn độc ở trong một gian phòng. Chờ vong hồn xuất hiện, chúng tôi lập tức vọt vào cứu hai người, bắt lấy nó, giải quyết ngay tại chỗ!”
Tiền tiên sinh hoảng sợ “A!” một tiếng, không ngừng lắc đầu:
“Không, không được...Các người không phải đại sư sao, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác?!”
“Đây là biện pháp duy nhất.” Số 6 không kiên nhẫn cau mày:
“Tóm lại nếu hai người muốn làm vong hồn hoàn toàn biến mất, nhất định phải dụ nó ra. Tốt nhất hai người nên chiếu theo lời chúng tôi nói mà làm, bớt ở chỗ này dong dài!”
Dư Tô cũng nói:
“Lúc này kêu hai người dẫn ma quỷ ra, nhìn như nguy hiểm, kỳ thật có chúng tôi thủ sẵn gần đó. Chỉ cần vong hồn vừa xuất hiện, chúng tôi liền lập tức qua giúp đỡ. Chờ đến khi đánh tan vong hồn, hai người sẽ vĩnh viễn an toàn. Nhưng nếu hai người không chịu phối hợp, tương lai sớm hay muộn còn sẽ nhìn thấy nó. Đến lúc đó...hai người thật sự chết chắc.”
“Cứ làm vậy đi!” Nữ chủ nhân thốt ra câu đầu tiên từ lúc vào cửa tới nay. Trên mặt tràn đầy nước mắt. Thanh âm run rẩy đến độ nghe không rõ đang nói cái gì:
“Lão công, cứ...ấn theo lời...bọn họ nói mà làm, tiếp tục như vậy...thực sự chịu không nổi!”
Tiền tiên sinh so với vợ mình càng sợ chết. Cho dù nữ chủ nhân đã mở miệng đồng ý, ông ta vẫn do dự.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách:
“Sắp đến 4h00 sáng, nếu không nhanh chóng hành động, liền phải chờ đến đêm mai.”
“Đồ nam nhân vô dụng, gan còn nhỏ hơn cả nữ nhân!” Số 6 xì một tiếng, khinh thường mắng:
“Họ Tiền, vợ trước của ông coi trọng ông thật đúng là bị mù! Thứ như ông chết trong tay quỷ cũng xứng đáng!”
“Câm miệng!” Tiền tiên sinh hung hăng trừng Số 6, biểu tình phẫn nộ như muốn đem Số 6 ăn tươi nuốt sống. Nhưng sau giây lát, biểu tình này lại hoàn toàn bị đè ép xuống, ngược lại biến thành kinh hoảng cùng cầu xin.
Hắn nhìn các người chơi một vòng, hèn mọn cúi thấp đầu:
“Các vị đại sư, cầu xin các người…nhất định phải kịp thời tới cứu tôi…”
“Yên tâm, chúng tôi đương nhiên dùng hết thảy biện pháp cứu hai người.” Số 9 mỉm cười, cặp mắt giảo hoạt cong lên như hồ ly:
“Rốt cuộc, nếu hai người chết, chúng tôi biết đi đâu lấy thù lao bây giờ? Mặc dù vì tiền, chúng tôi cũng nhất định cứu.”
Tiền tiên sinh nghe hắn nói vậy, trong lòng hơi yên tâm chút. Con người đều là ích kỷ. Nếu những người này hiên ngang lẫm liệt nói mình đơn thuần vì trừ ma diệt quỷ, hắn ngược lại không tin.
“Được rồi, vậy hai người nhanh lên.” Số 10 thúc giục.
Tiền tiên sinh gật đầu, duỗi tay ôm lấy nữ chủ nhân, nhẹ giọng nói:
“Đi thôi.”
Nữ chủ nhân bế hài tử trong lòng, gắt gao nhấp môi, đi theo Tiền tiên sinh cất bước về phía cầu thang.
Đi vài bước, Tiền tiên sinh đột nhiên ngừng lại, không nói một lời xoay người bế lấy con trai, nhìn Dư Tô và Ngô Nhã, sau đó ôm đứa bé tới trước mặt hai người:
“Mặc kệ người lớn chúng tôi làm bao nhiêu chuyện sai, trẻ con là vô tội…”
“Đứa con gái đã chết của ông càng vô tội.” Số 6 cắt lời hắn.
Tiền tiên sinh nhìn thoáng qua Số 6, lại nhìn về phía Dư Tô và Ngô Nhã, tiếp tục nói:
“Lát nữa khả năng sẽ có nguy hiểm, chúng tôi không muốn mang con trai vào. Cầu hai vị giúp chúng tôi trông thằng bé.”
Ngô Nhã nhìn Dư Tô, thấy Dư Tô gật đầu, mới duỗi tay tiếp nhận.
Tiền tiên sinh lộ ra một nụ cười, cùng nữ chủ nhân lên lầu.
Các người chơi theo phía sau, cùng đi tới phòng ngủ chính. Trên lầu, thi thể nát nhừ của Số 1 trước đó đã hoàn toàn biến mất, một chút vết máu cũng không lưu lại.
Mà NPC tựa hồ không phát hiện thiếu bớt người, không hề hỏi một câu.
Đến lầu hai, nữ chủ nhân vào phòng trước. Nam chủ nhân đứng ở cửa, lại lần nữa cầu xin các người chơi một lần, mới bước vào, khép hờ cửa phòng.
Các người chơi đứng trên hành lang bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi.
Trận nhiệm vụ này, hẳn là sắp kết thúc.
Dư Tô đang muốn tìm cơ hội đưa phương thức liên lạc của mình cho Ngô Nhã. Ngô Nhã đột nhiên “A!” một tiếng.
Tầm mắt tất cả người chơi tức khắc tập trung trên người Ngô Nhã.
Ngô Nhã cúi đầu, dùng một tay sờ trán đứa bé trong lòng ngực, sau đó sắc mặt trắng bệch, dồn dập nói:
"Thân thể đứa bé đều lạnh lẽo!”
Dư Tô lập tức duỗi tay để sát vào lỗ mũi đứa bé một chút, nhíu mày:
“Thật sự đã chết.”
“Sao lại thế này? Đứa nhỏ này thế mà lại chết trước?” Số 6 đi tới, từ trong tay Ngô Nhã tiếp nhận đứa bé, một tay ôm, một tay khác bắt đầu kiểm tra thân thể đứa bé.
Thời điểm quần áo trên người đứa bé bị hắn kéo ra, các người chơi liền thấy được một màn khiếp sợ.
Trên cái bụng nho nhỏ có một vết rạch dài nằm ngang. Vết thương phi thường sâu, giống như một cái miệng hơi hé mở, kích cỡ chừng 2 gang tay, liếc mắt một cái là có thể trực tiếp nhìn đến trong bụng.
Mà bên trong khoang bụng, trống rỗng.
Không có bất luận nội tạng khí quan gì, sạch sẽ giống như gà vịt bị gϊếŧ rồi sơ chế.
Ngô Nhã hỏi:
“Nữ chủ nhân vẫn luôn ôm một khối thi thể, vì sao lại không phát hiện?”
Ngô Nhã ôm đứa bé không bao lâu liền phát hiện, đứa nhỏ này thân thể cứng bất thường, cho nên mới duỗi tay sờ trán nó. Mà nữ chủ nhân không chỉ sau khi trở lại biệt thự vẫn bế đứa bé, trên đường trở về chắc cũng như vậy.
Trong suốt thời gian trên, nữ chủ nhân không nhận thấy có điểm không đúng sao?
Dư Tô nói:
“Có thể là do bọn họ quá hoang mang lo sợ, căn bản không có tâm tư chú ý tới con mình. Bất quá, đứa nhỏ này chết chứng minh Tiền Như Trân đã có khả năng gϊếŧ người, chỉ là chưa đủ để đối phó cặp vợ chồng kia mà thôi.”
Số 9 "ừ!" một tiếng:
“APP yêu cầu chúng ta chơi những trò tâm linh đó không phải tùy tiện chơi cho vui. Tiền Như Trân muốn báo thù, nhất định cần dựa vào những con quỷ mà chúng ta triệu hồi ra tới. Bản thân Tiền Như Trân cũng là ma, mặc dù không đối phó được 2 người trưởng thành, nhưng với một đứa trẻ yếu ớt mới sinh không lâu, còn bị bệnh, có lẽ vẫn đủ sức gϊếŧ chết.”
Điều đó cho thấy, Tiền Như Trân thật sự hận người một nhà này, hận đến mức chỉ cần có cơ hội liền không ngại động thủ!
Số 6 tấm tắc:
“Mặc kệ! Nếu không phải vì đứa nhỏ này sinh ra, 2 mẹ con Tiền Như Trân cũng không rơi vào kết cục bi thương như vậy! Mong là đứa nhỏ này kiếp sau sẽ tốt hơn.”
Cho dù đứa bé thật sự vô tội, cái gì cũng không hiểu, vừa không cách nào lựa chọn nơi mình sinh ra, vừa không có khả năng gây bất luận chuyện gì thương tổn Tiền Như Trân. Nhưng sao có thể giảng đạo lý với vong hồn trở về báo thù? Trong mắt Tiền Như Trân, đứa nhỏ này cũng là nguồn gốc đau khổ, là kẻ thù cần gϊếŧ chết.
Số 6 đi vào căn phòng cách vách, đặt thi thể đứa bé lên giường.
○●○TK-WATTPAD●●○
Phòng của nam nữ chủ nhân vẫn bình thường.
Thông qua cửa phòng khép hờ, các người chơi có thể tinh tường nhìn thấy trong phòng ánh đèn sáng ngời. Cặp vợ chồng kia vẫn không phát ra tín hiệu cầu cứu gì.
Số 10 hạ giọng hỏi:
“Chẳng lẽ đêm nay đã kết thúc, nhất định phải chờ đến đêm mai?”
Dư Tô lắc đầu:
“Tiếp tục theo dõi.”
Tốt nhất là không cần kéo dài, ai mà biết đêm mai phải có bao nhiêu người chết nữa.
Độ khó nhiệm vụ lần này nói cao, đích xác kém hơn một ván trước của nàng, nhưng muốn nói thấp, lại cũng không tính thấp.
2 trong 3 người chơi mới đã chết. Một người không biết vì duyên cớ gì chết. Một người khác là kinh nghiệm không đủ, làm chuyện không nên làm.
Trong số các người chơi lâu năm, Số 1 thuần túy là vận may quá kém. Số 2 lại vì phản xạ quá chậm, bị Số 6 gϊếŧ chết. Số 4...nếu là vì đóng cửa phá hư quy tắc trò chơi mà chết, thì hắn chết do lỗ mãng. Nhưng cũng có khả năng là do người chơi ở trong phòng quá lâu, sẽ ngẫu nhiên có 1 người tử vong. Như vậy, chính là vì xui xẻo.
Tóm lại, trận nhiệm vụ này yêu cầu kinh nghiệm song song với may mắn.
Dư Tô thầm nghĩ. Nàng nhận nhiệm vụ nào độ khó cũng không thấp. Nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ, tựa hồ vận may cũng tạm được. Nếu không, người chết trong trò Quỷ Vào Cửa khả năng chính là nàng.
Bất quá, Dư Tô không dám vỗ ngực khẳng định vận may của mình vẫn luôn tạm được, cho nên phi thường hy vọng đêm nay sớm một chút kết thúc, đừng kéo dài tới đêm mai.
“Đèn tắt!” Số 10 thấp giọng nói.
Dư Tô cũng thấy. Gian phòng vốn đang sáng ngời bỗng nhiên biến thành một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh đèn từ hành lang chiếu vào.
Lúc này, Số 9 cầm lấy tay nắm cửa, “cụp!” một tiếng, hoàn toàn đóng cửa lại.
Cơ hồ cùng lúc, từ bên trong cánh cửa truyền ra tiếng Tiền tiên sinh khóc lóc cầu cứu:
“Các vị đại sư, nó tới! Nó tới! Cứu mạng!!!”
Nữ chủ nhân cũng kêu to, nhưng một câu cầu cứu cũng không thể nói thành lời.
Quản gia vẫn lưu lại phòng khách tầng trệt, lúc này nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, nôn nóng nhìn lên lầu. Tuy nhiên, ông ta hoàn toàn không dám đi lên xem tình huống.
Trông thấy "các đại sư" vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích, quản gia nghi hoặc hỏi:
“Các vị đại sư…không vào sao?”
Số 9 quay đầu, đỡ lan can liếc mắt nhìn xuống, mỉm cười:
“Đợi chút, người chết rồi chúng tôi lại vào.”
“A?” Quản gia sửng sốt.
Tuy nhiên, không ai thèm để ý ông ta nữa. 5 người chơi đều nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
○●○TK-WATTPAD●○○
Kỳ thật trong phòng ngủ, đèn cũng không hoàn toàn tắt, thường thường sẽ sáng lên một lúc.
Tiền tiên sinh cùng vợ mình gắt gao bấu víu lấy nhau, rúc vào góc tường. Hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bóng hình mặc váy đỏ từ