Việc Đường Cổ gia nhập so với dự đoán của Dư Tô khá dễ dàng.
Phong Đình hỏi những nhiệm vụ hắn từng trải qua. Sau khi hắn sơ lược lại trận nhiệm vụ thứ ba của mình, Bạch Thiên liền lên tiếng:
"Có thể gia nhập."
Vương Đại Long mặt vô biểu tình nói:
"Là vì hắn vừa nói đã một hơi gϊếŧ 2 người chơi đối địch đi......"
Trong trận nhiệm vụ thứ ba, Đường Cổ cùng đội với 3 người chơi, 2 trong số đó thuộc phe đối địch. Hắn chuẩn xác tìm ra 2 người kia, trực tiếp hành động, gϊếŧ chết bọn họ.
Trong quá trình động thủ, có 1 trư đồng đội cáo buộc Đường Cổ mới là người chơi đối địch, quay đầu giúp đỡ kẻ thù đối phó hắn. Nhưng dưới sự phối hợp của 1 đồng đội khác, hắn vẫn thực mau giải quyết đối phương, hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy rằng trận nhiệm vụ này độ khó không cao, bất quá, có đầu óc cùng năng lực như vậy đã rất lợi hại.
Sau khi Bạch Thiên lên tiếng, 3 người còn lại cũng nhanh chóng đồng ý.
Xác định êm xuôi, Đường Cổ đứng dậy nói:
"Được rồi, tôi hiện tại có một đơn hàng cần giao dịch, xong việc lại đi tìm mấy người."
Dư Tô hỏi:
"Anh cũng có khách hàng ở đây?"
Đường Cổ nhướn mày:
"Đương nhiên, lĩnh vực này của chúng tôi, các nơi trong cả nước đều có khách hàng."
Vương Đại Long: "Tuy rằng nghề buôn đồ cổ một vốn bốn lời, bất quá hiện tại chắc chắn anh cũng không thiếu tiền, sao còn phải làm?"
"Cái này......" Đường Cổ nheo lại hai mắt:
"Lừa gạt những kẻ coi tiền như rác trả giá cao mua hàng, khá thú vị."
○●○TK-WATTPAD●●○
Hôm sau, Đường Cổ tới chung cư một chuyến, gặp mặt các người chơi khác, thuận tiện trao đổi một ít tin tức về nhiệm vụ.
Hắn không ở lâu, ngày thứ ba liền trở về thành phố M, bình thường sẽ cùng thành viên khác ở trong group chat tán gẫu, cho đến hơn 20 ngày sau mới dọn lại đây.
Trận nhiệm vụ thứ hai của Hồ Miêu cách trận thứ nhất chỉ 10 ngày, lần này Vương Đại Long đi cùng.
Đáng tiếc, không gặp gỡ người chơi nào có thể chiêu mộ.
Chung cư lại nhiều thêm 2 thành viên, náo nhiệt hơn hẳn. Phòng cũng đã đầy. Nếu có thành viên mới, thế nào cũng phải thuê thêm một căn, hoặc 2 người ngủ một phòng.
Dư Tô cùng Hồng Hoa lại tiếp tục với các buổi huấn luyện Taekwondo. Đường Cổ cũng có thể cho bọn họ một ít chỉ đạo, ngẫu nhiên còn bồi luyện.
Mọi người vô cùng náo nhiệt, thoắt cái, đã ba mươi mấy ngày trôi qua.
Bầu không khí trong chung cư theo thời gian dần dần bắt đầu trở nên ngưng trọng. Ngay cả Hồ Miêu mới tới cũng ít nói rất nhiều.
Bởi vì hơn 10 ngày nữa, chính là trận nhiệm vụ thứ 14 của Phong Đình.
Thời điểm Dư Tô gặp được Phong Đình ở nhiệm vụ đầu tiên, hắn đã nói. Dựa theo kết quả điều tra, hiện tại người sống qua nhiều trận nhiệm vụ nhất, chính là dừng ở trận thứ 13.
Người kia đã chết ở tràng nhiệm vụ thứ 14. Khiến người ta tiếc nuối nhất là, sau khi hắn ra tới giống như tinh thần rối loạn, lập tức chạy một mạch ra đường, nhảy vào dòng xe cộ chết ngay tại chỗ, một lời cũng không hề lưu lại.
Đương nhiên, những chuyện này là do Phong Đình trong lúc làm nhiệm vụ nghe người khác nhắc tới. Lúc ấy, người ở hiện trường đến tột cùng có nghe được thông tin gì hữu dụng hay không, chỉ sợ không ai biết.
Thậm chí các người chơi đều mơ hồ, trừ người này, còn ai khác hoàn thành được tràng nhiệm vụ thứ 14 mà còn sống hay không.
Mặc dù trong tay nhóm Dư Tô đang nắm một ít đạo cụ miễn tử, nhưng...tràng nhiệm vụ thứ 14 đối với các người chơi mà nói, vẫn quan hệ trọng đại.
Bọn họ bức thiết muốn biết, nhiệm vụ này đến tột cùng có phải điểm kết thúc của trò chơi.
Phần lớn người chơi đều ở tình huống không tự nguyện, bất đắc dĩ gia nhập trò chơi tử vong này. Mỗi người chơi còn tồn tại đều là tạm thời. Không ai biết được tràng nhiệm vụ tiếp theo có phải là dấu chấm hết cho sinh mệnh của mình hay không.
Đặc biệt, dưới tình huống căn bản không thể xác định trò chơi này rốt cuộc có bao nhiêu level, cùng với việc giãy giụa cầu sinh, các người chơi đều mê mang bất an.
Không ai muốn vĩnh viễn tham gia loại trò chơi này. Cho dù là người theo đuổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trải nghiệm đủ rồi, tuyệt đối cũng không muốn vẫn luôn tiếp tục.
Nếu bọn họ có thể nhìn đến điểm cuối của trò chơi ở đâu, ít nhất ở thời điểm giãy giụa tranh giành mạng sống với tử thần, sẽ có thêm niềm tin cùng hy vọng. Hơn nữa, bọn họ cũng không muốn những đồng đội thân thiết của mình phải vĩnh viễn sống dưới nỗi ám ảnh của tử vong.
Bầu không khí nặng nề trong chung cư bởi vậy mà đến.
Phong Đình biểu hiện như thường, phảng phất như hoàn toàn không phát hiện biến hóa trong chung cư.
Cho đến khi Vương Đại Long, Dư Tô, Bạch Thiên cùng Hồng Hoa tới gõ cửa phòng hắn.
Vương Đại Long chống một tay trên khung cửa, nhìn chằm chằm Phong Đình nói:
"Trong 4 người chúng tôi, chọn ra 3 người đi."
Phong Đình quét mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt vươn tay...đóng cửa lại.
Vương Đại Long hô lên một tiếng, nhanh chóng rụt cái tay gác trên khung cửa về.
Hồng Hoa lại tiếp tục gõ cửa. Phong Đình kéo cửa ra, bất đắc dĩ đỡ trán:
"Tôi cũng có đạo cụ miễn tử, sẽ không xảy ra chuyện. Mọi người không cần thiết cùng đi mạo hiểm. Nếu ở bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại sẽ lãng phí rất nhiều đạo cụ."
"Mặc kệ, tôi vẫn muốn đi theo." Vương Đại Long khó được lộ ra biểu tình nghiêm túc:
"Nhiệm vụ của đại ca trước giờ đều tự mình hoàn thành, hiện tại dẫn 1 người vào cũng không được sao?"
"Không được." Phong Đình nói xong, trầm mặc một chút, dịch sang bên nói:
"Tiến vào, nói một chút về các nhiệm vụ sau này cho mọi người."
"Lão tử không nghe!" Vương Đại Long đấm vào trên vách tường, phát ra một tiếng "Phanh!" giòn vang.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Phong Đình, sau đó hít ngược một hơi khí lạnh, vừa lắc lắc cổ tay vừa kêu:
"Mẹ nó, đau chết lão tử!"
Bạch Thiên yên lặng bắt lấy cổ áo Vương Đại Long lôi hắn ra đằng sau, nhìn Phong Đình:
"Chờ anh ra tới lại nói đi."
Phong Đình cong môi cười:
"Làm gì giống như sinh ly tử biệt vậy? Đạo cụ miễn tử không phải vật trang trí, đừng lo."
Dư Tô khẽ thở dài:
"Chúng tôi không phải đồ ngốc."
Người chơi kia sau khi từ tràng nhiệm vụ thứ 14 trở ra......vì lý do gì liền tự sát?
Hoặc là trong nhiệm vụ gặp phải tình huống làm hắn căn bản không muốn sống nữa. Hoặc là sau tràng nhiệm vụ thứ 14, quy tắc trò chơi xuất hiện thay đổi, thời gian 24 giờ tồn tại đã không còn tác dụng.
Nếu trong tay người kia có đạo cụ miễn tử, như vậy còn có 1 khả năng phi thường đáng sợ -- sau khi nhiệm vụ thất bại, ngay cả đạo cụ miễn tử cũng không cứu được hắn.
Cho nên...mọi người không thể không sầu lo.
Phong Đình cười, thần thái thoải mái nói:
"Vào trong rồi nói, đừng đứng ở cửa."
4 người bước vào phòng, tự tìm chỗ ngồi xuống. Phong Đình lấy ra 1 cuốn sổ tay cùng 1 văn kiện cho mọi người xem:
"Đây là tin tức tôi sưu tập được về các người chơi tồn tại qua tràng nhiệm vụ thứ 14.
Vẫn có người sống sót, chẳng qua bọn họ đều gia nhập tổ chức, không chịu đem kinh nghiệm chia sẻ cho người ngoài, cho nên cứ luôn thần bí.
Nếu bọn họ có thể sống, tràng nhiệm vụ này nhất định có khả năng thành công. Mọi người phải tin tưởng, tôi sẽ là 1 trong những người sống sót đó."
"Lão tử mặc kệ!" Vương Đại Long nói:
"Tóm lại tràng nhiệm vụ lần này anh không dẫn theo ai, về sau chúng ta tuyệt giao!"
Phong Đình bất đắc dĩ:
"Lỡ dẫn vào biến thành gánh nặng thì sao?"
"..." Vương Đại Long nghẹn một chút, vò đầu bứt tóc:
"Không biết, chính là không được đi một mình!"
Bạch Thiên: "Tôi đi với anh, đảm bảo không làm liên lụy."
Phong Đình rũ mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu:
"Được rồi, 5 ngày sau, cậu đi cùng tôi."
"Vậy 5 ngày sau là ngày đi làm, nhớ phải xin nghỉ." Vương Đại Long khôn khéo nói:
"Lỡ anh ở bên ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, không mời Bạch Thiên thì sao?"
"Ok, xin nghỉ thì xin nghỉ." Phong Đình lập tức đáp ứng:
"Bây giờ tôi nói cho mọi người thông tin về các nhiệm vụ sau này..."
Vương Đại Long cắt lời hắn, đứng lên nói:
"Ra được đi rồi nói, đừng giống như để lại di ngôn vậy."
Nói xong, hắn xoay người hướng ra ngoài cửa.
Hồng Hoa đi theo. Bạch Thiên cũng đứng dậy, nhìn Phong Đình vài giây, mới cất bước rời đi.
Dư Tô là người cuối cùng đứng lên. Nàng bước ra được 2 bước, liền dừng lại, quay đầu hỏi:
"Những tài liệu kia một chút cơ sở thực tế cũng không có, là chính anh soạn ra cho chúng tôi xem đi. Hơn nữa, anh căn bản không tính toán dẫn bất luận một ai vào nhiệm vụ, đúng không?"
Phong Đình cười khẽ, nhìn ra cửa một chút, mới thấp giọng nói:
"Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện gì, nhớ giúp tôi an ủi hắn."
Dư Tô cũng cười:
"Đừng có nằm mơ, mới không giúp đâu, anh vẫn là tự mình tồn tại đi ra đi."
Nàng duỗi tay vào túi quần, ném cho hắn một tấm thẻ:
"Còn sống thì trả lại tôi."
Dư Tô quay đầu, bước nhanh ra ngoài, lập tức trở về phòng.
Nửa giờ trước, Vương Đại Long tới tìm nàng, hỏi nàng có nguyện ý cùng nhau tiến vào nhiệm vụ với Phong Đình hay không. Nàng liền biết, Phong Đình sẽ không có khả năng đáp ứng.
Tuy rằng nàng nguyện ý cùng đi, nhưng quả thực như Phong Đình nói, bọn họ đi vào rất có thể chỉ thêm gánh nặng.
Chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, là chờ đợi.
Dư Tô ngồi thẩn thờ vài phút, nghe thấy một tiếng đập cửa vang lên.
Vương Đại Long tới tìm nàng, liếc mắt một cái liền thấy được hốc mắt của hắn hơi ửng đỏ.
Vương Đại Long ôm máy tính bảng trong lòng ngực, nói với Dư Tô:
"Chơi với tôi một ván."
"Được." Dư Tô cái gì cũng không hỏi, mở máy, đăng nhập vào game.
Hai giờ, mười trận thua.
Vương Đại Long "Bang!" một tiếng nện máy xuống bàn, nhìn chằm chằm 2 chữ [Thất bại] trên màn hình, chậm rãi nói:
"Có phải tôi quá vô dụng hay không? Nếu tôi lợi hại hơn một chút......"
"Chỉ là game mà thôi, thua thì thua." Dư Tô biết hắn đang ám chỉ cái gì, chỉ là làm bộ không hiểu.
Vương Đại Long cười, gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói:
"Cô biết tôi vì lý do gì vẫn luôn gọi hắn là đại ca không? Bởi vì thật lâu trước đây...hắn đã cứu mạng tôi. Hiện tại biết rõ hắn gặp nguy hiểm, tôi lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn."
Dư Tô im lặng. Nàng không biết nên khuyên hắn thế nào, bởi vì trong lòng nàng cũng thực lo lắng cho Phong Đình.
"Khi đó, chúng tôi đều ở viện mồ côi. Có một cặp vợ chồng rất giàu có lại đây muốn nhận con nuôi, bọn họ lựa chọn tôi. Sau đó, tôi liền bị đám trẻ khác ghen ghét, thiếu chút nữa bị đánh chết trong nhà vệ sinh. Là hắn một mình cầm nửa khối gạch xông lên cứu tôi. Nếu không phải nhân viên công tác ở gần đó nghe động tĩnh chạy tới, chỉ sợ tôi và hắn không chết cũng mất nửa cái mạng."
Dư Tô lần đầu tiên nghe Vương Đại Long nhắc đến chuyện mình từng ở viện mồ côi, ngay cả Phong Đình cũng xuất thân từ đó. Trước giờ nàng chỉ biết cha mẹ Phong Đình mất sớm.
Dư Tô không khỏi hỏi một câu:
"Hai người là ở nơi đó quen biết nhau sao?"
Vương Đại Long lắc đầu:
"Còn sớm hơn, tôi và hắn sinh cùng