Quý phu nhân thấy thần sắc hai người đều phi thường khó coi, liền nhanh chóng đi tới:
“Sao lại thế này? Phát hiện manh mối gì rồi?”
Tần Niên không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Dư Tô nói:
“Lật tiếp đi.”
Mang theo tâm tình tức giận cực độ, rồi lại không thể không xem tiếp, Dư Tô mở ra trang sau.
“Ngày hôm qua Hân Hân không cho em trai mượn tiền, nhưng em trai vẫn muốn đi tìm nhị thúc, nhị thẩm. Cô giáo gọi điện báo hôm nay em trai vẫn chưa đi học. Ba liền chạy ra cửa tìm em trai.
Buổi tối ba mới dẫn em trai trở về. Mặt em trai bị đánh sưng lên. Ba nói vì em trai không nghe lời nên mới bị đánh, còn dặn Hân Hân không được học theo. Ba nhất định đã đánh mông em trai rất mạnh, bởi vì Hân Hân thấy trên qυầи ɭóŧ của em trai có dính máu. Hân Hân nhất định phải làm một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, không học theo thói hư của em trai.”
Cho dù không nhìn đến nội dung phía trước, nhưng xem xong một trang này liền có thể loáng thoáng biết được là tình huống thế nào. Quý phu nhân kinh ngạc “A!” một tiếng, giơ tay che miệng:
“Sao lại có chuyện như vậy?! Kia còn là một đứa bé a!”
Tần Niên lạnh lùng nói:
“Không phải trẻ con, chỉ sợ hắn còn chướng mắt.”
Dư Tô lại lật qua vài tờ. Ngay cả phong cách vẽ của bé gái cũng xảy ra biến hóa. Tranh vẽ không còn được tô màu, nhân vật trong bức họa cũng không tươi cười một lần nào nữa. Tuy nhiên, việc khiến Vu Hân phiền não lại là:
“Ba giống như càng thích em trai hơn, rõ ràng Hân Hân mới là con gái của ba. Ba có phải đang trọng nam khinh nữ hay không?”
Về sau, Vu Hân mới bắt đầu lo lắng:
“Không biết em trai sinh bệnh gì, càng ngày càng gầy. Ba xin cho em trai nghỉ ở nhà, không đi học nữa. Ông nội kêu ba dẫn em trai đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng có làm thế nào em trai cũng không chịu đi, đã bị kéo lên ô tô còn chạy xuống dưới. Thực quá bướng bỉnh! Hân Hân không thích em trai, nhưng Hân Hân cũng không hy vọng em trai chết giống như bà nội. Như vậy, Hân Hân sẽ không được nhìn thấy em trai nữa.”
“Hôm nay Hân Hân không nghiêm túc nghe giảng bài, bị cô giáo mắng, sau khi tan học còn gọi Hân Hân vào văn phòng hỏi vì sao không nghiêm túc học tập. Hân Hân liền nói cho cô giáo tình trạng của em trai. Cô giáo bảo tan học sẽ cùng Hân Hân về nhà xem em trai. Cô giáo là người có học thức, nhất định có thể khuyên được em trai đi chữa bệnh. Hân Hân liền cao hứng nói cảm ơn.”
“Cô giáo không có tới, tối hôm qua Hân Hân nói cho ba biết cô giáo muốn tới. Hôm nay ba liền đến trường học tìm cô giáo, sau khi về nhà lại dặn Hân Hân về sau không được làm phiền cô giáo. Các thầy cô đều rất bận, rất vất vả. Hân Hân biết sai rồi, về sau sẽ không làm phiền cô giáo nữa.”
“Em trai hôm nay đã bệnh đến mức không xuống giường được. Ba kêu Hân Hân đến trường tiếp tục xin nghỉ cho em trai. Hân Hân liền một mình đi đến trường. Không nghĩ tới lúc về nhà, em trai đã không thấy. Ba nói là chính em trai tự chạy ra ngoài, không biết chạy tới nơi nào. Người trong thôn đều hỗ trợ đi tìm, nhưng đến tối vẫn không tìm được.”
“Hu hu…Hân Hân không ghét em trai nữa. Hy vọng em trai mau trở về nhà! Chỉ cần em trai trở về, Hân Hân liền đem toàn bộ tiền để dành của mình ra, đồ chơi cũng cho em trai hết! Người lớn trong thôn đều về nhà, chỉ có ba cùng ông nội còn đi tìm, Hân Hân cũng đi tìm, nhưng vẫn không tìm được. Vu Dương rốt cuộc đang ở nơi nào?”
Đây chính là một tờ cuối cùng, tất cả trang sau đều trống trơn. Nhìn đến những trang trống kia, bầu không khí trong phòng liền trầm mặc xuống.
Trước nhắc tới bé trai bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, sau lại nói chính bé trai chạy ra ngoài mất tích. Cho dù tính như bé trai thật sự tự chạy ra ngoài, nhưng một đứa trẻ mới học lớp một lại còn đang bệnh nặng, liệu có thể trốn đến nơi nào? Dân trong thôn đều hỗ trợ đi tìm suốt một ngày cũng chưa tìm được, bé trai thật sự có loại năng lực này sao?
Huống chi….ba người đều biết, đứa bé kia hiện đã biến thành một con quỷ.
Qua hồi lâu, Tần Niên mới đánh vỡ yên lặng, mở miệng nói:
“Chúng ta nhất định phải tìm ra tên hung thủ này.”
Dư Tô ngẫm nghĩ, hỏi:
“Hung thủ là nhân vật do người chơi sắm vai đúng không? Vậy người đó có biết nhân vật mà mình sắm vai là loại người nào hay không?”
Tần Niên nhìn nàng một lát, nở nụ cười:
“Hẳn là không biết.”
Manh mối này nhất định phải chia sẻ ra ngoài. Bọn họ cầm theo notebook về tới tầng trệt. Những người khác tuy rằng phân tán ở các nơi, nhưng căn nhà này vốn dĩ không lớn, cho nên thực mau liền chú ý tới ba người bọn họ.
Mọi người lại lần nữa tập trung tại nhà chính. Tần Niên đem nội dung trong notebook sơ lược thuật lại một lần.
Trong lúc này, Dư Tô vẫn luôn quan sát thần sắc mọi người.
Kinh ngạc, phẫn nộ, đau lòng, bất đắc dĩ, những cảm xúc này đều xuất hiện, đan xen ở trên mặt mỗi người. Biểu tình của bọn họ quá mức phức tạp, làm Dư Tô thật sự nhìn không ra, rốt cuộc là người nào trong tâm có quỷ.
Cho đến lúc Tần Niên nói xong, nữ tử tóc ngắn liền nói:
“Tuy rằng đã tìm được câu chuyện về con quỷ cùng nguyên nhân nó bắt chúng ta chơi trốn tìm, nhưng cái này hình như cũng không giúp gì nhiều đối với tình cảnh trước mắt của chúng ta.”
Dịch Thư vuốt cằm:
“Cũng không hẳn! Một người ở lại nghiên cứu nội dung trong notebook cho kỹ càng. Những người khác tiếp tục đi tìm manh mối. Ai muốn ở lại?”
Trong lòng Dư Tô có chút buồn cười. Hắn làm như vậy là muốn cho hung thủ tự mình đứng ra đi?
Cả một cuốn notebook dày như vậy, người chưa xem qua rất khó xác định bên trong thực sự có manh mối làm hắn bị bại lộ hay không. Nếu hung thủ lo lắng bị người khác tìm ra sơ hở, có khả năng liền chủ động tiếp nhận công việc nghiên cứu nội dung notebook này.
Nhưng tất cả mọi người đều trầm mặc, chứng minh hung thủ không ngốc.
Một lát sau, nam sinh nói:
“Nếu không ai chịu làm, vậy để tôi.”
Bé trai Tiếu Hải liếc hắn một cái:
“Anh có thể tìm được manh mối? Anh không phải rất ngốc sao?”
Nam sinh trừng hắn:
“Con nít ranh, ngứa đòn phải không?”
Nữ tử tóc ngắn đỡ trán:
“Nếu không để tôi làm đi?”
Tần Niên giao notebook cho nữ tử tóc ngắn, đứng dậy nói:
“Đi thôi, tiếp tục tìm manh mối, hiện tại vẫn còn thời gian.”
Kỳ thật đã không còn sớm, đã sắp 11:00, nhưng mọi người tìm không thấy thức ăn, ngay cả giờ cơm trưa đều lược bỏ.
Dư Tô đứng lên, nhưng cũng chỉ loanh quanh ở dưới tầng trệt, vừa