Mặc kệ người khác có tin tưởng Dư Tô cùng Dịch Thư hay không, thời gian vẫn từng chút một nhích gần đến 9:00 giờ tối.
Không trung từ xanh thẳm dần dần trở nên đen nhánh, ngay cả ánh trăng cũng ẩn núp, chỉ để lại vài ngôi sao ảm đạm thưa thớt, điểm xuyến trên tấm màn đen thật lớn.
Bảy người lại một lần nữa ngồi vây quanh cái bàn. Ai cũng im lặng, không nói một lời đánh giá lẫn nhau, thỉnh thoảng cúi đầu xem giờ trên di động.
Thời điểm Dư Tô lại ấn sáng màn hình lần nữa, đã tới 8:59, còn thừa một phút cuối cùng. Trò chơi sắp bắt đầu.
Nàng không nhịn được nghĩ thầm, nếu sau khi nhiệm vụ tuyên bố còn có thể xem lại tin nhắn trước đó thì tốt rồi, nói vậy, có thể kêu mọi người mở tin nhắn ra cho những người khác xem. Ai không dám đưa tức trong lòng có quỷ.
Đáng tiếc, làm gì dễ như vậy, toàn bộ tin nhắn sau khi đọc xong liền biến mất không còn một mảnh. Nội dung cũng chỉ có người sở hữu chiếc điện thoại đó mới biết được.
Đúng 9:00 giờ, một đoạn nhạc chói tai giống hệt tối hôm qua lại vang lên.
Mọi người nhanh chóng thu hồi di động, thần sắc nghiêm túc đứng dậy, ngay một khắc đếm ngược bắt đầu, đều giống như chim di trú sôi nổi tản ra các nơi, đi đến chỗ trốn đã sớm suy tính kỹ trong đầu.
Dư Tô cùng Dịch Thư lập tức lấy tốc độ cực nhanh chạy lên tầng một, tiến vào gian phòng ngủ kia. Bởi vì đã chuẩn bị sẵn hết thảy trước đó, hiện tại chỉ cần Dư Tô đi qua nằm xuống, sau đó Dịch Thư lấy chăn trải phía trên là xong.
Làm mấy chuyện này không mất bao nhiêu thời gian, Dư Tô thực mau được che chắn kín mít, cơ hồ cùng cái giường hòa làm một thể.
Cách một lớp chăn bông thật dày, nàng nghe Dịch Thư nói:
“Được rồi, chú ý che giấu cho tốt, tôi đi đây.”
Tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Thanh âm nhi đồng non nớt còn đang đếm số, chậm rãi, chậm rãi, rốt cuộc đếm tới một trăm.
Tiếng nhạc vang dội đến mức chói tai kia đột nhiên im bặt, xung quanh lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, không có bất luận tiếng động gì.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Nữ tử tóc ngắn tên Đỗ An Hoa. Nàng đang trốn ở vị trí đã dự tính kỹ từ trước, đem hô hấp phóng đến cực nhẹ, cẩn thận từ chỗ khe hở nhìn hướng ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, cũng nhắm về phía nàng chậm rãi đi tới.
Con quỷ đi thẳng tới trước mặt nàng. Gương mặt hư thối màu xanh đen kia đột nhiên dí sát về phía trước. Hai hốc mắt không có đồng tử vừa vặn đối diện với con mắt giấu ở sau khe hở của Đỗ An Hoa.
Tim đập chợt gia tốc, toàn thân chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xộc thẳng lên não, làm đầu óc nàng oành một tiếng nổ tung.
“Bắt được ngươi nha.” Nó nở nụ cười khanh khách, theo khóe miệng dần dần ngoác rộng ra, một khối thịt hư thối “bạch!” một tiếng rớt xuống trên mặt đất.
Đỗ An Hoa trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ. Thân thể không kiềm được mà run rẩy. Nàng phải mất rất nhiều sức lực mới khống chế bản thân không phát ra âm thanh. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm con quỷ gần trong gang tấc. Giờ khắc này, nỗi sợ hãi đối với tử vong đã thắng qua hết thảy.
Cho đến khi con quỷ xoay người rời khỏi, đi tìm mục tiêu kế tiếp, lý trí của nàng mới dần thu hồi. Tâm tình vô cùng trầm trọng chậm rãi đứng lên. Từng bó cỏ khô che ở trên người nàng toàn bộ đều rơi xuống, phát ra một trận tiếng vang soàn soạt.
Đỗ An Hoa cúi đầu nhìn thoáng qua, vẫn có chút khó hiểu. Nàng trốn ở trong đống củi lửa, thân thể bị lấp kín mít. Huống hồ bên ngoài còn tối như vậy, nó rốt cuộc làm thế nào nhanh như vậy liền tìm được nàng?
Thậm chí nó còn trực tiếp đi lại đây, giống như đã sớm biết nàng trốn ở chỗ này…
Người bị tìm được, là sẽ chết.
Dịch Thư đã nói, muốn tìm ra hung thủ, ngày mai còn phải chết một người! Đó là chưa chắc manh mối đích xác tồn tại theo như lời hai người kia nói.
Nàng không muốn chết, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy! Đỗ An Hoa mãnh liệt lắc đầu, xua đi suy nghĩ lộn xộn trong lòng, nhanh chóng cất bước hướng vào trong nhà.
Nhà chính có một người trốn, nàng biết ở chỗ nào.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Thời gian hai mươi phút ngày thường chỉ cần tùy tiện lướt lướt Weibo, xem vài video ngắn liền trôi qua. Nhưng hiện tại, hai mươi phút ngắn ngủi này lại làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác như kéo dài mấy trăm năm.
Dư Tô an tĩnh nằm, tựa như một tảng đá, thỉnh thoảng lại nghe loáng thoáng ở phương hướng nào đó truyền đến một chút động tĩnh, càng về sau càng phát triển thành thanh âm khắc khẩu.
Nàng nghe không rõ là ai đang cãi vã, nhưng tình hình nhất định còn tệ hơn so với hôm qua.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, chậm rãi bước vào căn phòng nơi Dư Tô trốn. Tiếng bước chân kia thực mỏng manh, cùng tiếng bước chân của con quỷ trong lượt chơi hôm qua giống nhau, hẳn chính là nó.
Nàng nghe tiếng bước chân dần dần tiếp cận giường, cũng ngừng ở mép giường.
Trên cái giường đôi to rộng, một tấm chăn được xếp thành hình chữ nhật trải dài đặt ở mép giường. Tuy nhiên, nếp gấp phi thường tán loạn, lại hơi độn lên. Nhìn thoáng qua tựa như có người nằm ở trong chăn.
“Hì hì, trốn không kỹ nha.” Tiếng cười của con quỷ có chút rợn người. Lời nói ra càng khiến người ta kinh hãi.
Nó nhón mũi chân, nỗ lực nhướng nửa người lên, vươn cánh tay xanh tái bắt lấy tấm chăn trên giường, dùng sức kéo ra ngoài.
Tấm chăn bị lôi ra, kéo theo là lớp thảm mỏng lót phía dưới, lập tức làm lộ ra một đống sợi bông trắng cùng các loại quần áo cũ nhét đầy trong mép giường sát tường.
Tuy nhiên, bên trong không hề có người.
Con quỷ “A!” một tiếng, tựa hồ cảm thấy thực kinh ngạc đối với việc không tìm được ai ở chỗ này.
Nó ngẫm nghĩ, lại ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm giường...vẫn như cũ không một bóng người.
Nó quay đầu, xoay người quan sát những chỗ khác trong phòng, tiến về phía cái tủ dựa tường.
Bên trong có một ngăn tủ rất lớn, thiết kế theo kiểu mở hộp, dùng để xếp quần áo cũ. Ở trên là cái rương gỗ đặt chồng lên nhau. Vô luận là chiều cao hay sức lực, nó đều không đủ để nhấc lên cái rương xem xét ngăn tủ phía dưới.
Nó thử một chút, liền từ bỏ.
Cho dù biết chỗ này rất có khả năng cất giấu người, nhưng nó không thể lãng phí thời gian ở một chỗ. Cho dù bỏ lỡ một người, nó còn có thể đi tìm những người khác.
Dư Tô quả thực trốn ở trong ngăn tủ này. Nàng dán