Dư Tô không cảm thấy mình có thể chạy nhanh hơn đám thanh niên trai tráng hàng năm làm việc nhà nông, huống hồ còn phải mang theo một nữ sinh viên vết thương chồng chất cùng một đứa nhỏ.
Phong Đình nhìn phương xa, mày hơi nhíu, trầm ngâm một lát mới nói:
“Vận khí của cô không tồi.”
Dư Tô: ???
Hắn quay đầu nhìn nàng:
“Tùy tiện tiến vào một nhiệm vụ liền có độ khó cao như vậy, thiên đạo sủng nhi sao?”
“……” Dư Tô cũng cảm thấy bản thân mình có chút xui xẻo, bất quá còn tốt, không phải đã kéo một người càng xui xẻo tiến vào sao?
Gió núi mát lạnh từ từ thổi quét qua rừng cây, làm tán lá xào xạc lay động, từ trên cao nhìn xuống, tựa như từng con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Hai người hái vài lá cây lớn ở gần đó lót dưới mặt đất, ngồi xuống ở chỗ này hóng gió, chậm rãi thương lượng kế hoạch hành động kế tiếp.
Hiện tại còn không rõ ràng lắm là rời đi thôn liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, hay là giúp cho nhiệm vụ mục tiêu tuyệt đối an toàn mới tính hoàn thành. Nếu là cái trước, đại khái chỉ cần đem người đưa tới trước quốc lộ là được. Nhưng nếu là cái sau, bọn họ nhất định phải trốn đến tận thành thị, có lẽ còn phải ngồi xe từ trấn trên rời đi mới xong.
Như vậy, trước tiên cần phải chuẩn bị một chút. Chuyện này đương nhiên giao cho Phong Đình làm, ai bảo hắn là con trai bảo bối của người ta.
Còn vấn đề làm thế nào để giải cứu mục tiêu nhiệm vụ, đây là chuyện khó làm nhất.
Đứa bé kia mới vừa bị mua về không lâu. Tuy nhiên, trẻ con cùng nữ giới bất đồng. Nữ nhân ở trong mắt thôn dân chỉ là công cụ để sinh con trai nối dõi tông đường, còn bé trai được mua về là để nâng niu, làm trân bảo. Cho nên, bên cạnh đứa bé nọ nhất định có người thời thời khắc khắc canh chừng.
Nữ sinh viên hiện tại bị buộc xích sắt. Chìa khóa lại ở trong tay Vương Thiết Trụ, muốn cứu người khó tránh khỏi phải kinh động đối phương.
Tóm lại, cả hai người đều không dễ cứu. Nếu có thể, vẫn nên tận lực tìm ra mục tiêu nhiệm vụ chân chính, sau đó chỉ cần mang theo một người, tỷ lệ trốn thoát thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Nếu có thể được thôn dân bản địa trợ giúp càng tốt, bất quá, xác xuất này không cao. Cho dù là Tiểu Hoa vô tâm vô phế, cũng tuyệt đối sẽ không giúp Tiểu Thúy - "chị em tốt" của nàng làm loại chuyện này.
Hai người ngồi trong chốc lát, vẫn cảm thấy hẳn là cùng những người chơi khác gặp mặt trước, dù sao càng nhiều người thì càng có nhiều một phần hỗ trợ.
Phong Đình không quá tự tin với quan điểm này, hắn băn khoăn:
“Trong cùng một nhiệm vụ, yêu cầu mà các người chơi nhận được không nhất định sẽ tương đồng, thậm chí có khả năng tương phản.”
Loại khả năng này, ở tràng nhiệm vụ trước, Dư Tô cũng đã thể nghiệm qua.
Mặc kệ thế nào, trước tiên thấy bọn họ một mặt đã rồi tính tiếp.
Đường xuống núi không quá mệt nhọc như lúc lên núi, nhưng cũng thập phần không dễ đi, trên mặt đất vương vãi đá vụn, nhánh cây linh tinh, hơi không chú ý là có thể té ngã.
Từ cổng thôn đi vào, căn nhà thứ nhất chính là "nhà" hiện tại của Dư Tô cùng Phong Đình. Lại đi về phía trước, căn thứ hai là nhà Lý Nhị theo như lời Phong Đình nói.
Trong cái thôn này, nhà họ Lý tương đối nhiều, có lẽ đều là quan hệ họ hàng. Mà cho dù không phải cùng thân tộc, nói không chừng giữa mỗi người trong thôn đều có điểm quan hệ gì đó, làm cho toàn bộ thôn đều bao che lẫn nhau, cấu kết làm việc xấu.
Nhà Lý Nhị cũng cực kỳ cũ nát, trên tường còn thấy dấu vết bùn mới được tu bổ qua, không có tường viện. Cửa chính cửa sổ gì đều khép hờ. Dưới mái hiên cùng trên khoảng đất trống ngoài phòng có phơi một ít lương thực vừa thu hoạch.
Một nam tử trẻ tuổi đang vùi đầu ngồi dưới mái hiên, trước mặt đặt hai cái sọt tre lớn, một cái trong đó chứa đầy bắp ngô. Hắn chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ kia lột bắp, xong xuôi thì quăng vào cái sọt tre còn lại, bên cạnh còn có một đống vỏ bắp đã lột xong.
Đây là một trong hai người chơi mà Phong Đình nói, kỳ thật còn khá dễ phân biệt.
Tuy rằng ở trong cái sơn thôn lạc hậu này, quần áo mặc trên người hắn vẫn là quần áo sờn rách màu xanh đen bị vá chằng chéo, lại còn phải làm việc nhà nông, nhưng khí chất xuất chúng kia vẫn cùng địa phương này không hợp nhau, trên cơ bản, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hắn không phải NPC bình thường.
Dư Tô cùng Phong Đình liếc nhau, sau đó vòng qua đống lương thực phơi đầy đất trước nhà, tiến về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người một cái, lại cúi đầu lột bắp.
Cho đến lúc tới gần hơn chút, Dư Tô liền thấy từ trong đống vỏ bắp có vài con sâu nhỏ màu đỏ chui ra, bò đầy đất, lập tức lạnh sống lưng trốn phía sau Phong Đình.
Nàng không quá sợ ma quỷ, không quá sợ xác chết, thậm chí cũng không sợ chuột gián, nhưng loại sinh vật mấp máy thân mềm này thật sự siêu đáng sợ!
“Hai người tới giúp tôi làm việc sao?” Nam tử đem ruột bắp mới vừa lột xong ném tới một bên, lại cầm lên một trái khác bắt đầu lột.
Dư Tô nhịn không được muốn khen ngợi hắn một câu cần mẫn, phảng phất như hắn thật sự tới nhiệm vụ này để làm việc nhà nông.
Nhưng Phong Đình chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, đi qua khom lưng cầm lên một trái bắp, chậm rãi lột.
Dư Tô: “…Đại thần, không cần.”
“Sao lại không cần?” Phong Đình ngước mắt liếc người nọ một cái, từ tốn nói:
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Chúng ta giúp hắn, hắn nhất định phải nghe theo chúng ta.”
Động tác lột bắp của nam tử khựng lại một chút, rốt cuộc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía hai người:
“Thôi đi, đừng lột nữa.”
Phong Đình mở ra bàn tay, triển lộ mấy hạt bắp trong lòng bàn tay:
“Nói thế nào?”
Khóe miệng nam tử giật giật, buông xuống trái bắp trong tay, tùy tiện lấy tay chùi lên ống quần một chút, đứng dậy nói:
“Đợi một chút.”
Hắn xoay người vào nhà, mau chóng từ bên trong dọn ra một băng ghế dài đặt ở đằng trước:
“Ngồi xuống nói.”
Phong Đình cùng Dư Tô sóng vai ngồi ở trên băng ghế. Nam tử thì ngồi trở lại cái ghế đẩu hắn mới ngồi lúc nãy, so với hai người thấp hơn một mảng lớn, đành phải ngẩng đầu nhìn bọn họ nói:
“Ta vốn dĩ nghĩ trước im lặng quan sát hai ngày. Ấn theo kinh nghiệm ở những nhiệm vụ trước, theo thời gian trôi qua sẽ lần lượt xuất hiện manh mối có lợi cho người chơi. Bất quá, nếu hai người đã tìm tới, vậy cứ nói thử xem, hiện tại hai người tính toán làm gì?”
Phong Đình đùa nghịch mấy hạt bắp trong tay, chậm rãi nói:
“Chẳng qua là tới gặp anh một mặt, nói chuyện trước mà thôi, kế hoạch hành động cụ thể ít nhất còn phải chờ hai ba ngày sau.”
Nam tử cười khẽ, gật đầu nói:
“Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra chúng ta có thể nói chuyện. Đầu tiên báo cái tên, tôi gọi Lý Vượng Đức.”
…Tên thật là một cái so với một cái càng dễ nghe.
Người này thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác học thức uyên bác, khí chất trầm ổn nội liễm, hào hoa phong nhã, xứng với tên này xong, cảm giác kia nháy mắt liền