Dư Tô mở tủ lạnh, chỉ thấy tầng trên cùng trữ một ít thịt heo, tầng dưới để các loại rau dưa trái cây, còn có một vỉ mười quả trứng gà, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có bất luận vấn đề gì.
Nàng đóng tủ lạnh, đang định rời khỏi nhà bếp, vừa quay đầu lại liền đột nhiên đụng phải một người.
Bà chủ khách sạn trên eo còn đeo tạp dề không biết đã đứng sau lưng Dư Tô bao lâu.
Khuôn mặt bà ta hoàn toàn vô hồn, không có biểu tình gì. Cặp mắt âm u nhìn chằm chằm Dư Tô, đáng sợ giống như rắn độc.
Dư Tô bởi vì không kịp phòng bị liền thất kinh một hồi, đến khi lấy lại bình tĩnh mới cười nói:
“Bà chủ, vừa rồi cháu vẫn chưa no, muốn vào đây tìm cái gì để ăn mà không nhìn thấy ai, nên mới tự ý mở tủ lạnh. Bà chủ sẽ không trách cháu đi?”
Bà ta chớp mắt một cái, nở nụ cười, nhanh chóng khôi phục bộ dáng ôn hòa như trước, giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, thập phần nhiệt tình nói:
“Đương nhiên là không. Muốn ăn cái gì? Ta làm cho cô.”
Dư Tô thuận miệng đáp:
“Không cần quá phiền toái, hai ba quả táo sạch là đủ.”
Bà chủ "ừ" một tiếng, vòng qua nàng mở tủ lạnh lấy ra vài quả táo đỏ tươi, cười nói:
“Chờ ta rửa xong liền đưa lên phòng cho hai người!”
Dư Tô nhanh nhẹn nói cảm ơn, vọt ra nhà bếp.
Vừa ra ngoài, nàng liền trông thấy ba người đứng ở trong đại sảnh đều đang hướng mắt về phía bên này.
Lý Nhất không tiếng động làm ra một cái khẩu hình:
“Không có chuyện gì đi?”
Dư Tô không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, đành nhún vai, chỉ chỉ trên lầu.
Lúc ngang qua phòng Tiết Mi, Dư Tô hơi hướng vào bên trong nhìn thoáng qua. Cỗ thi thể máu thịt mơ hồ kia vẫn như cũ nằm ở nơi đó.
Lý Nhất dẫn mọi người đi đến phòng của mình cùng Trang Hàm, vừa vào cửa liền bất đắc dĩ nói:
“Thời điểm bà chủ từ trong phòng đi ra, tôi đã cố ý la lớn mấy câu, nhưng tất cả mọi người giống như đều không nghe được.”
Thậm chí thấy bà chủ hướng về phía tầng trệt đi xuống, Lý Nhất liền đuổi theo, ở trước khi đối phương bước đến đầu cầu thang liền chạy xuống dưới, vừa kịp nhắc nhở Vương Tam đang tìm kiếm trong khách phòng bên trái. Nhưng không nghĩ tới, tại thời điểm Lý Nhất xuống lầu, bà chủ không lập tức đi theo, ngược lại quay trở lên tìm được Trang Hàm ở lầu một.
Trang Hàm kinh hồn táng đảm mà chép chép miệng:
“Lúc ấy tôi đang ở trong một gian phòng nhìn có hơi khác biệt, vừa mới bắt tay vào tìm manh mối, quay đầu liền thấy bà ta ở ngay sau lưng, thiếu chút nữa bị hù chết!”
Hắn bị bà chủ bắt gặp, đương nhiên không dám tiếp tục tìm, đành phải theo bà ta xuống dưới, ở cuối cầu thang nhìn thấy Lý Nhất cùng Vương Tam đang chuẩn bị tới nhà bếp. Tuy nhiên, hai người thấy bà chủ đi xuống, chỉ có thể dừng bước, trơ mắt nhìn bà ta lập tức hướng vào trong nhà bếp đi đến.
Trang Hàm cùng Lý Nhất còn ở bên ngoài cố ý lớn tiếng nói chuyện. Nhưng thực hiển nhiên, Dư Tô một chữ đều không nghe lọt, cũng may không xảy ra chuyện gì.
Dư Tô bắt được trọng điểm, hỏi Trang Hàm:
“Gian phòng kia khác biệt thế nào? Phát hiện được gì sao?”
Trang Hàm nghiêm mặt nói:
“Đó không phải phòng dành cho khách, là phòng của con gái cùng con rể bà chủ. Bất quá, còn chưa kịp nhìn kỹ, bà chủ liền xuất hiện.”
Lý Nhất nói tiếp:
“Tôi cũng hỏi bà chủ không ít vấn đề. Lúc hỏi đến con gái cùng con rể bà ta, sắc mặt bà ta hơi thay đổi một chút, nhưng cái gì cũng không chịu nói.”
Dư Tô nhìn về phía Vương Tam, chỉ thấy hắn nhún vai, tựa hồ cũng không phát hiện được gì.
Cuối cùng, nàng mới lên tiếng:
“Tôi chỉ cảm thấy bài trí trong nhà bếp tương đối hiện đại, cùng cái khách sạn này không hợp. Trừ cái đó ra, cũng không có manh mối gì.”
Thời điểm nàng đi ra nhà bếp, vốn dĩ muốn hỏi bà chủ chuyện này, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.
Mới đầu nàng còn cho rằng bà chủ tồn tại là vì cung cấp manh mối nhiệm vụ cho người chơi. Nhưng ánh mắt âm u độc ác vừa rồi của đối phương đã nói cho nàng biết, mọi chuyện cũng không phải như vậy.
Lúc này, Vương Tam quay sang hỏi Lý Nhất một câu:
“Buổi sáng lúc nhìn thấy thi thể, cửa là do cô mở sao?”
Lý Nhất sửng sốt một chút, lắc đầu:
“Không phải, thời điểm đi ngang qua cửa đã mở sẵn rồi.”
Vương Tam gật đầu, đứng lên đi ra ngoài:
“Hôm nay cứ như vậy đi, nếu ban ngày tìm không thấy manh mối, chỉ có thể chờ buổi tối.”
Dư Tô lập tức đuổi kịp, thấp giọng hỏi:
“Lão gia, ngài có phát hiện gì sao?”
Vương Tam khựng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng, hơi mỉm cười nói:
“Giờ mới phát hiện, cô rất thích tìm đường chết.”
“……Được rồi đại thần, tiểu nhân sai rồi.” Ngữ điệu có thể nói là phi thường hèn mọn.
Trở lại phòng, Dư Tô kéo ra bức màn nhìn bên ngoài. Ngoài cửa sổ vẫn như cũ mưa to tầm tã. Hơn nữa phi thường kỳ quái chính là, nàng hoàn toàn nhìn không tới cảnh vật xung quanh. Thật giống như toàn bộ thế giới chỉ có một cái khách sạn nhỏ này, trừ nó ra, cái gì cũng không tồn tại.
Bà chủ thực mau chóng đem trái cây bưng lên. Dư Tô ở cửa tiếp nhận, nói cảm ơn. Không biết có phải do quá mẫn cảm hay không mà ở trên nụ cười thân thiết ôn hòa kia, nàng cảm giác được một tia lạnh lẽo.
Lát sau, từ căn phòng cách vách của Tiết Mi truyền đến một ít động tĩnh.
Dư Tô quay đầu, thấp giọng hỏi Vương Tam:
“Tôi có thể ra ngoài nhìn xem không?”
Vương Tam cầm lên quyển sách tìm được từ rương hành lý tiêu khiển cho hết thời gian, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời:
"Ừ."
Dư Tô liền nhẹ nhàng mở cửa, thả nhẹ hô hấp, chậm rãi tiếp cận căn phòng cách vách, thăm dò nhìn vào bên trong.
Cửa phòng không đóng, nàng liếc mắt một cái liền thấy được bà chủ đang đưa lưng về phía cửa, khom người lau nhà.
Thi thể của Tiết Mi không thấy nữa, không biết đã bị bà chủ đem đi đâu. Hiện tại trên sàn chỉ có một thùng nước bằng nhựa nửa trong suốt. Nước bên trong đã vẩn đục màu đỏ.
Phía trên cây lau nhà trong tay bà ta đều là máu. Sàn nhà màu trắng nhợt cũng không lau sạch được bao nhiêu, ngược lại tạo thành từng vệt máu kéo dài.
Dư Tô không dám nhìn lâu, yên lặng trở về phòng.
Bà chủ khách sạn này hiển nhiên có vấn đề. Đối với cái chết của Tiết Mi, từ đầu tới đuôi đều không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng gì mà người bình thường nên có, ngay cả xử lý hiện trường gϊếŧ người cũng bình tĩnh như vậy.
Hiện tại nàng thực hoài nghi, bà chủ chính là đại Boss sau màn. Nhưng nhiệm vụ này rốt cuộc phải hoàn thành thế nào, chẳng lẽ cần gϊếŧ bà ta?
Nhưng Vương Tam nói, đây là nhiệm vụ của "quỷ", như vậy, bà chủ chính là quỷ? Người bình thường làm thế nào gϊếŧ được quỷ? Hoặc là nói, quỷ có thể bị gϊếŧ chết sao?
Dư Tô suy nghĩ trong chốc lát, không có chủ ý gì mới, liền dứt khoát không nghĩ nhiều. Dù sao bên cạnh còn có một vị đại thần thoạt nhìn rất lợi hại. Trước mắt, nàng chỉ cần để ý không bị hắn xem như đệm lưng lợi dụng là được.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Một đêm này, Dư Tô vẫn phải ngủ trên sàn nhà cứng rắn.
Trong một mảnh bóng đêm, mỗi lần nhắm mắt, nàng liền nhớ tới thảm trạng khi chết của Tiết Mi.
Sở dĩ nhớ tới cảnh tượng đó không chỉ đơn thuần là do sợ hãi tử vong, cùng với loại cảm giác nơm nớp sinh ra từ sợ hãi, còn có một cỗ hưng phấn càng ngày càng nồng nhiệt.
Chỉ cần không bị chết, thì hết thảy chuyện này chính là khoảng thời gian tuyệt diệu nhất trong cuộc đời của nàng.
Dư Tô thật ra là một người cực kỳ