Nhụy Nhụy đang ở dưới tầng trệt mím môi nói:
“Trước đó tôi cũng chọn ở lại, cảm giác nhiệm vụ không đơn giản như vậy, phỏng chừng sẽ trốn không thoát.”
Lúc này, các người chơi đứng trên hành lang đột nhiên nghe thấy trong phòng bên trái truyền đến một chút động tĩnh. Dư Tô do dự một chút, liền hướng về phía bên kia nhẹ nhàng đi qua.
Nàng không sợ bị Vương Thu Mai phát hiện, chẳng qua là đi nhìn lén một cái mà thôi, cho dù bị phát hiện, nhiều lắm là bị mắng hai ba câu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cửa phòng không hoàn toàn khép lại, hẳn là vừa rồi Cẩu Lị ra tới chưa đóng kỹ.
Dư Tô không cần đẩy cửa cũng nghe được bên trong truyền đến từng thanh âm "ưm ưm!", giống như có người bị bịt miệng. Trừ cái này, còn có tiếng trầm đục của chày cối đập vào thân thể.
Nàng lập tức xoay người rời xa cửa, thầm nghĩ trong lòng, xem ra Nguyệt Nguyệt còn chưa chết. Vương Thu Mai chỉ muốn đánh nàng một trận, tạm thời không có ý định muốn lấy mạng của nàng.
Điều này cũng hợp lý. Đối với Vương Thu Mai, Nguyệt Nguyệt chính là một trong số các cây rụng tiền của bà ta. Lần này tuy rằng nàng phạm vào sai lầm cực lớn, nhưng chuyện đã xảy ra, gϊếŧ Nguyệt Nguyệt không chỉ bị mất đi một cây rụng tiền, còn phải mạo hiểm xử lý hai thi thể cùng một lúc.
Đứng ở góc độ của Vương Thu Mai mà nói, bà ta khẳng định chỉ muốn hung hăng giáo huấn Nguyệt Nguyệt một trận, nhiều nhất là đánh đến mức nàng phải nằm liệt giường một đoạn thời gian, về sau cũng canh chừng sát sao hơn, tránh cho lại phát sinh loại tình huống này.
Còn về Nguyệt Nguyệt, Dư Tô trước mắt không xem nàng thành một kẻ lỗ mãng ngu xuẩn, ngược lại cứ loáng thoáng cảm thấy, ngay từ đầu Nguyệt Nguyệt dám làm như thế, sợ là giấu át chủ bài gì.
Vài phút sau, Cẩu Lị trở lại.
Xuyên thấu qua cửa kính, các người chơi thấy nàng từ một chiếc Minibus đi xuống, đằng sau còn có hai nam nhân thân hình cường tráng theo vào.
Cẩu Lị vào cửa liền chỉ trên lầu, nói với hai nam nhân kia:
“Ở chỗ đó.”
Hai nam nhân lập tức lên lầu. Các người chơi cũng lần lượt tránh đường, nhìn bọn họ tiến vào phòng đem thi thể đã bị bao kín mít bên trong nâng xuống.
Hai người cứ như vậy quang minh chính đại đem thi thể nâng lên Minibus. Cẩu Lị cũng một lần nữa ngồi lại trên xe. Ô tô khởi động, nghênh ngang mà đi.
Nam mắt híp líu lưỡi nói:
“Lá gan thật lớn! Ban ngày ban mặt cũng dám làm như vậy?”
Nam tóc đỏ nhìn hắn một cái:
“Ban ngày ban mặt mới dễ dàng. Ngày thường anh đi trên đường, bên cạnh có người dọn đồ đạc chất lên xe, anh sẽ nghĩ là người ta đang phi tang thi thể sao? Ngược lại nửa đêm, nếu nhìn thấy có người dọn đồ đạc lớn như vậy, chỉ sợ liền liên tưởng đến gϊếŧ người vứt xác.”
“……” Càng nghĩ càng thấy ớn.
Lúc này, cửa phòng ở phía sau cùng hành lang tầng trệt mở ra.
Thiếu nữ tên Vi Vi đỡ Yến Yến trước đó bị đánh đi ra. Nãy giờ hai người vẫn luôn ở trong căn phòng này, Vi Vi phụ trách bôi thuốc, xử lý vết thương cho Yến Yến. Tuy nhiên, các nàng cũng không sai biệt lắm nghe được một chút động tĩnh bên ngoài. Mặc dù không nghe hiểu “nhiệm vụ” trong miệng Nhụy Nhụy là có ý gì, nhưng bọn họ đều nghe được, trong tiệm có người chết, Cẩu Lị kêu người tới vứt xác.
Vi Vi trước tiên nhìn thoáng qua trên lầu, không thấy được bóng dáng của Vương Thu Mai, mới khẽ nói với Yến Yến:
“Sớm biết vậy cô hiện tại bỏ trốn, khả năng trốn thoát sẽ cao hơn nhiều.”
Yến Yến cười khổ, cũng đem thanh âm ép tới cực thấp nói:
“Tôi bây giờ chạy không nổi, nhưng cô có thể a. Nếu không...cô chạy trốn đi? Chạy ra rồi liền đi báo án, gọi cảnh sát tới cứu chúng ta.”
Vi Vi không chút do dự dùng sức lắc đầu:
“Không không không! Tôi không dám. Vương tỷ nói, khắp khu phố này nơi nơi đều là người của bà ta. Tôi chạy không thoát. Tôi không muốn sau khi bị bắt về liền bị đánh đến toàn thân đều là thương tích giống như cô!”
Yến Yến há miệng thở dốc, cuối cùng thở dài, cái gì cũng không nói.
Hai NPC cùng nhau lên lầu, về tới trong phòng.
Dư Tô không vội đi tìm cách bắt chuyện với bọn họ. Nàng xuống dưới lầu, cẩn thận xem xét bố cục của tiệm cắt tóc này.
Đầu tiên là khu vực trung tâm đặt đủ loại dụng cụ cắt tóc. Nhưng mấy dụng cụ này rõ ràng toàn là đồ second-hand không biết đào ra từ đời nào, vừa dơ vừa rỉ sét, mới nhìn liền biết trước nay không ai sử dụng qua.
Bên sườn là 3 gian phòng cực kỳ nhỏ hẹp, có vẻ là từ một gian dựng thêm tấm ván gỗ ngăn cách thành 3 gian. Bài trí bên trong cũng giống như 2 phòng trên lầu, đều đặt một cái giường, bên cạnh có một ngăn tủ nhỏ, phía trên để một tấm bảng giá.
Bảng giá này giống với đủ loại poster gội đầu mát xa dán ở trên tường, tất cả đều dùng để che giấu tai mắt người ngoài.
Chăn nệm trên giường không quá chỉnh tề, còn vương vãi nội y, quần áo linh ta linh tinh, có vẻ ngày thường các nữ nhân trong tiệm liền sinh hoạt ở mấy gian phòng này. Bởi vì gian phòng mà bọn họ bị truyền tống tới cũng không lớn, hơn nữa bên trong chỉ có 4 cái giường đơn, hẳn là có 4 người ở.
Dư Tô đi vào cả 3 gian phòng nhìn khắp một vòng, không thấy được thứ gì hữu dụng, liền bước ra ngoài.
Tiến về bên trái là một buồng vệ sinh nhỏ. Bồn cầu cực kỳ dơ bẩn, vừa nhìn đã thấy không muốn đi.
Tuy nhiên, thời điểm Dư Tô đẩy ra cửa buồng vệ sinh, một đề trắc nghiệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng.
[Buồng vệ sinh trước mặt ngươi ẩn giấu một câu chuyện. Ngươi muốn biết chân tướng không?
A- Cực kỳ muốn, cho dù nửa đêm tới đây tra xét cũng không thành vấn đề.
B- Bình thường, biết cũng được mà không biết cũng được.
C- Cái WC này dơ như vậy, không có hứng thú.
Đếm ngược 10 giây bắt đầu……]
Dư Tô nhíu mày, 10 giây ngắn ngủi có hơi không đủ cho nàng suy xét.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ mà đã còn lại mấy giây, nàng chỉ có thể ở trước khi đếm ngược kết thúc nhanh chóng chọn A.
Nàng tin tưởng, câu chuyện này nhất định có liên quan tới nhiệm vụ, biết được chân tướng đối với việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ có trợ giúp rất lớn.
Chẳng qua, trong lựa chọn A có nhắc: “Cho dù nửa đêm tới đây tra xét cũng không thành vấn đề”. Đây rõ ràng đang ám chỉ nàng: "Muốn biết chân tướng? Được thôi, nửa đêm quay lại đi."
Nói mới để ý, từ lúc tiến vào nhiệm vụ đến bây giờ, vẫn chưa thấy xuất hiện sự kiện gì liên quan đến ma quỷ. Mà hai chữ “nửa đêm” luôn làm người ta dễ dàng liên tưởng đến mấy thứ đó.
Cho nên, lựa chọn này chỉ sợ không quá an toàn.
Dư Tô không dừng lại lâu, lập tức xoay người đi tìm các người chơi khác, đem đề mục mà nàng vừa lựa chọn nói cho bọn họ.
Sau khi nghe nàng nói xong, những người khác đều bày ra thần sắc khác nhau, nhưng không hề nói chuyện.
Vì thế, Dư Tô chủ động mở miệng hỏi:
“Tối nay tôi có thể tự mình đi. Nhưng nếu tôi còn sống, hơn nữa được đến