Trước đó cũng tại gian phòng này, các người chơi nghe được tiếng thét của Vương Thu Mai, liền vội vã chạy qua, không chú ý tới động tĩnh của người khác.
Thậm chí cho đến khi Nguyệt Nguyệt phát ra tiếng hét, bọn họ mới ý thức được người chơi kêu Nhụy Nhụy không thấy tới.
Lúc này, nhìn khối thi thể nằm ở trên giường, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhụy Nhụy cùng Nguyệt Nguyệt cùng nằm trên một cái giường. Tuy rằng là giường đơn, nhưng từng người đều có một tấm chăn riêng. Lúc ngủ thì mỗi người ngủ một đầu, cho nên Nguyệt Nguyệt muốn xem Nhụy Nhụy thế nào, cũng cần phải bò dậy nhích qua nhìn.
Sau khi nàng bị hoảng sợ, liền trực tiếp từ mép giường ngã xuống đất.
Dư Tô cùng nam tóc đỏ cùng nhau đi qua đỡ Nguyệt Nguyệt dậy. Vô tình đụng tới vết thương trên thân thể nàng. Nguyệt Nguyệt đau đến mức xuýt xoa một tiếng.
Cho đến lúc nàng được đỡ tới trên cái giường trống đối diện, nam mắt híp bỗng trầm giọng hỏi:
“Cô cùng cô ta ngủ trên cùng một cái giường, không biết cô ta khi nào chết sao?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, trả lời:
“Anh cũng biết chúng ta ngủ thế nào. Hơn nữa tôi bị thương, luôn cảm thấy rất mệt mỏi, vừa chợp mắt liền ngủ say như chết. Không phải mấy người cũng ngủ trong cùng một gian phòng sao? Cũng giống tôi không biết Nhụy Nhụy đã chết đấy thôi.”
Nam mắt híp "ừ" một tiếng:
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là xác nhận một chút mà thôi.”
Ánh mắt Dư Tô đảo qua thi thể Nhụy Nhụy vài lần, lại nhìn về phía nam mắt híp.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng từ cặp mắt nhỏ đến mức cơ hồ chỉ có một đường ngang của đối phương, thật sự rất khó nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn.
Bất quá, Dư Tô luôn cảm thấy chuyện đêm nay có vài điểm không hợp lý.
Quỷ đương nhiên có thể một đêm gϊếŧ hai người, muốn gϊếŧ ai đều được. Chính là, vì sao nó lại gϊếŧ người bằng cách dùng dao đâm vào tim? Nhìn tử trạng của Vương Như, nhìn lại Nhụy Nhụy, khác biệt có phải hơi quá lớn hay không?
Chân mày Dư Tô khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ, cái chết của Nhụy Nhụy đến tột cùng là do quỷ làm hay là do con người làm, còn cần phải suy xét. Mà nếu là hành vi của con người, như vậy kẻ dễ dàng động thủ nhất, hẳn chính là Nguyệt Nguyệt - người nằm cùng giường với Nhụy Nhụy.
“Đúng rồi, thuận miệng hỏi, đề mục hôm nay cô lựa chọn là gì?” Bỗng nhiên, nam mắt híp hỏi Nguyệt Nguyệt.
Dư Tô lập tức quay đầu nhìn các người chơi khác một vòng, phát hiện chỉ có một mình nam để râu có vẻ mờ mịt, nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đều đang nhìn chằm chằm sắc mặt Nguyệt Nguyệt.
Trong lòng nàng hiểu rõ, tựa hồ trừ bỏ nam để râu, những người khác đều có suy nghĩ tương tự nàng.
Nguyệt Nguyệt nghe được nghi vấn của nam mắt híp, hơi sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói:
“Có ý gì? Không phải là anh hoài nghi tôi đi?”
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía các người chơi khác, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, không khỏi đề cao giọng thêm vài phần, giọng điệu có hơi kích động:
“Các người đều hoài nghi là tôi làm?!” Vừa dứt lời, nàng liền suy yếu ho khan.
Nam để râu gãi đầu, mơ màng nói:
“Đây khẳng định là do quỷ làm. Trước không nói cô ấy đã bị thương thành cái dạng này, cho dù không bị thương, cô ấy cũng không có lý do gì phải đi gϊếŧ người chơi khác.”
“Anh là người mới hay là đồ ngu vậy?” Trương Dịch đánh giá hắn một trận, lại nhìn Nguyệt Nguyệt nói:
“Rốt cuộc đề mục của cô hôm nay là gì? Trước nói ra nghe một chút.”
Nguyệt Nguyệt không biết là vì tức giận hay bởi vì thân thể đau đớn, thở hổn hển đáp:
“Đề mục của tôi rất đơn giản. Đại khái ở hơn nửa giờ trước, tôi muốn đi vệ sinh, đề mục hỏi tôi muốn đánh thức Nhụy Nhụy, kêu cô ta cùng đi với tôi hay không.
Có 2 lựa chọn, một là đánh thức Nhụy Nhụy, rủ cô ta cùng đi, hai là nghẹn không đi.
Lúc ấy tôi nghĩ, chỉ đơn giản là đi WC thôi, khẳng định sẽ không đến mức phải ra cái đề mục tới khảo vấn, nên tôi lo lắng lúc đi vệ sinh sẽ xảy ra chuyện, liền chọn B, trước nghẹn. Chỉ đơn giản như vậy, các người tin hay không tùy thích!”
Nàng hiển nhiên là vì bị người khác hoài nghi mà phá lệ bực bội, lúc nói chuyện kích động không thôi, đầy mặt tức tối, tựa hồ chỉ kém nước chỉ lên trời thề.
Các người chơi khác thấy thế đều trầm mặc một hồi, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, nam mắt híp mới nói:
“Cô đừng kích động như vậy. Tôi thật sự chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác. Được rồi được rồi, ai tới giúp một chút, đem thi thể nâng ra ngoài. Mọi người còn muốn ngủ tiếp.”
Nam để râu tiến lên hỗ trợ. Dư Tô lại xem xét thi thể thêm vài lần, liền đi theo nam tóc đỏ cùng Trương Dịch ra ngoài.
Lúc này, Cẩu Lị đang ở dưới nhà chính tầng trệt khóc hô gọi điện thoại, nghe như là gọi người chạy nhanh lại đây.
Hai NPC Yến Yến cùng Vi Vi ôm lấy nhau ngã ngồi trên hành lang ngoài phòng Vương Thu Mai, sắc mặt trắng bệch, còn run bần bật, tựa hồ sợ tới mức không hề phản ứng tới hết thảy xung quanh. Thời điểm ba người đi đến trước mặt bọn họ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hàm răng va vào nhau lập cập.
Mùi máu tươi truyền ra từ trong phòng Vương Thu Mai dị thường nồng nặc. Dư Tô vừa mới đi tới cửa, đã bị hun đến mức hắt xì một cái.
Tuy rằng nam mắt híp nói có thể đi ngủ tiếp, nhưng hiển nhiên không ai hồn nhiên đến mức lập tức liền đi ngủ.
Ba người bọn họ lại đi vào trong phòng Vương Thu Mai lần nữa, thấy bà ta vẫn cứ ngồi yên trên giường, nhìn chằm chằm thi thể Vương Như đã bị chia thành mấy chục khối lớn nhỏ.
Thực mau, Dư Tô liền phát hiện, cách phân tách của mỗi khối, mỗi bộ vị trên từng mảng thịt thuộc về thi thể Vương Như so với thi thể mà nàng chắp vá ở trong buồng vệ sinh thoạt nhìn giống nhau như đúc.
Trường hợp như vậy, mặc dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn làm người ta sợ đến mức buồn nôn.
Trương Dịch cùng nam tóc đỏ mới đứng một lát đã bị hoàn cảnh máu me này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chịu không nổi, một trước một sau ra khỏi phòng. Dư Tô nhìn nhiều một chút, không phát hiện được điểm gì đáng chú ý, cũng đi ra.
Lúc này, bên ngoài tiệm cắt tóc xuất hiện mấy nam nhân.
Các người chơi ở lầu một nhìn thấy Cẩu Lị phi nhanh tới cửa, giống như thấy được cứu tinh, hoang mang rối loạn vươn tay lấy chìa khóa mở cửa.
Tổng cộng có bốn nam nhân tới. Một người vừa dẫn đầu vào cửa liền nhìn hướng lên