Nam tóc đỏ nói dứt lời liền cuốn lên ống quần, từ chỗ bắp chân rút ra cây dao găm buộc phía trên trả cho Dư Tô.
Dư Tô nhìn hắn vài lần, trong lòng âm thầm cười một tiếng.
Ý tưởng của hắn giống nàng. Tuy rằng mặt ngoài nói đem hai người có hiềm nghi cùng giải quyết. Nhưng trên thực tế, tình huống sẽ không biến thành như vậy.
Hơn mười phút sau, vài tiếng bước chân ở bên trong đại sảnh vang lên, cùng với tiếng nói chuyện. Những tiếng bước chân đó hướng tới trước cửa phòng bên cạnh liền ngừng lại. Dư Tô nghe thấy có người buông một câu chửi tục. Không cần xem cũng biết, bọn họ nhất định đang nhìn cỗ thi thể bị nam tóc đỏ gϊếŧ chết kia.
Sau đó là một tiếng "rầm!" vang dội, tựa hồ có người nóng giận, không biết là đá cửa hay là thế nào.
Thực mau, những người đó liền đi về phía căn phòng bên này. Ổ khoá vừa mở ra, cánh cửa liền bị đá phăng, phát ra tiếng động chói tai. Yến Yến cả kinh đến độ cả người đột nhiên run rẩy.
Các người chơi đứng ở trong phòng. Ánh mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Chỉ thấy trên tay phải Lưu Mãng cầm một cây gậy bóng chày, khuôn mặt âm trầm. Hắn là người thứ nhất tiến vào, mặt sau còn có bốn nam nhân đi theo. Nam nhân trước đó phụ trách trông coi bọn họ đã mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là vừa bị giáo huấn một trận.
Tầm mắt của Lưu Mãng quét một vòng quanh phòng, nâng gậy bóng chày chỉ vào nam tóc đỏ:
"Ngươi, lại đây."
Người gϊếŧ chết nam nhân ở phòng cách vách chính là nam tóc đỏ, lúc này lại kêu hắn ra ngoài đầu tiên, ý tứ phi thường rõ ràng.
Mà thứ duy nhất nam tóc đỏ có thể làm là nơm nớp lo sợ rụt về phía sau, không ngừng lắc đầu, trong miệng sợ hãi nói:
"Không liên quan đến tôi, đừng đánh tôi...Đây hết thảy đều là ý tưởng của Nguyệt Nguyệt cùng Y Y! Lưu Mãng ca, tôi thật sự không có cách nào. Nếu không chiếu theo lời bọn họ nói mà làm, bọn họ liền gϊếŧ tôi!"
Tuy rằng không thể khóc ra, nhưng biểu tình ủy khuất sợ hãi vẫn làm được không tồi.
Lưu Mãng không phải đồ ngu. Đối với lời nói của nam tóc đỏ, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng trong lòng hắn minh bạch, hôm nay có thể nháo ra một trận lớn như vậy, tuyệt đối không phải một hai người có thể làm được.
Cho nên, những kỹ nữ muốn chạy trốn vì tránh cho mình bị phạt, liền cắn xé lẫn nhau, khai ra đầu sỏ, cũng là chuyện phi thường có khả năng.
Như vậy...đầu sỏ thật sự là Nguyệt Nguyệt cùng Y Y sao?
Đáy mắt Lưu Mãng lộ ra một tia hung quang. Tầm mắt rơi xuống trên người Nguyệt Nguyệt cùng Trương Dịch, sau đó lướt qua những người khác:
"Còn các ngươi, nói, rốt cuộc đầu sỏ là ai?"
Nam mắt híp là người đầu tiên lên tiếng:
"Chính là Y Y cùng Nguyệt Nguyệt! Là bọn họ an bài tất cả kế hoạch, nói hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, bỏ lỡ hôm nay, về sau liền không còn cơ hội đào tẩu!"
Nam để râu là người chạy trốn nhanh nhất, cho nên cũng thực lo lắng sẽ bị đánh, liền điên cuồng gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy, chính là hai người bọn họ. Nếu không phải bọn họ nói lần này khẳng định có thể thoát ra được, tôi có thế nào cũng sẽ không phối hợp với bọn họ!"
Dư Tô cũng nói:
"Là bọn họ, Y Y không biết từ chỗ nào lấy ra một cây dao, kêu Phỉ Phỉ cầm đi gϊếŧ người. Ở thời điểm chạy trốn, cô ta đã ném con dao vào thùng rác ven đường."
Nếu không nói như vậy, lỡ đám người của Lưu Mãng hỏi vũ khí ở nơi nào, lại rà soát người, nàng liền thảm.
Chỉ còn lại hai người bị chỉ mặt là đầu sỏ chưa nói gì.
Lưu Mãng trước tiên nhìn về phía Nguyệt Nguyệt:
"Ngươi không có gì để nói sao?"
Nguyệt Nguyệt cười khổ:
"Không có gì để nói, tôi chỉ là nghe theo lời Y Y mà thôi."
Dưới tình huống này, chỉ có người chân chính chột dạ mới sẽ nhiều lời.
Trương Dịch đương nhiên cũng ý thức được điều này, ánh mắt hắn loe lóe, chỉ nói:
"Tôi cũng không có gì để nói. Lúc ấy mọi người cùng nhau thương lượng kế hoạch. Hiện tại thất bại, bọn họ liền muốn lấy tôi ra làm người gánh tội. Một mình tôi nói không lại bọn họ."
Lưu Mãng cười khẽ một tiếng, cầm gậy bóng chày nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, lại chậm rãi vươn ra, chỉ vào Trương Dịch, Nguyệt Nguyệt cùng nam tóc đỏ, chậm rãi phân phó:
"Ở ngay chỗ này đem ba người bọn họ dạy dỗ một trận thật nặng cho ta. Những người khác mẹ nó nhìn rõ ràng cho lão tử. Nhớ kỹ, nếu lại có lần sau, một đám các ngươi, tất cả đều phải chết!"
Các nam nhân phía sau Lưu Mãng liền tiến về phía trước. Nam nhân bị đánh đến mặt mũi bầm dập do dự một chút, ở bên cạnh Lưu Mãng dừng lại, thấp giọng nói mấy câu vào lỗ tai hắn. Lưu Mãng nheo mắt, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, ánh mắt nhìn vào Trương Dịch.
Trong lòng Trương Dịch lộp bộp một tiếng. Không đợi hắn mở miệng ngăn cản, Lưu Mãng đã nói ra khỏi miệng:
"Trừ Y Y, những người khác đều đánh, đặc biệt là Phỉ Phỉ cùng Nguyệt Nguyệt!"
Sau khi những lời này được Lưu Mãng thốt ra trong chớp mắt, các người chơi đã hiểu rõ toàn bộ.
Ở thời điểm nam nhân kia bước vào cửa, người nhắc nhở hắn rời đi tuyệt đối là Trương Dịch.
Nam nhân kia hiện tại nói với Lưu Mãng chuyện này, vốn là muốn Trương Dịch khỏi bị oan uổng. Nhưng hắn vĩnh viễn không thể nào biết được, ý tốt của hắn đã trở thành bùa đòi mạng của Trương Dịch.
Các nam nhân bắt đầu đối với đám người chơi tay đấm chân đá. Ấn theo Lưu Mãng phân phó, người bị đánh nặng nhất chính là Nguyệt Nguyệt cùng nam tóc đỏ.
Trong lúc nam tóc đỏ bị đánh đều không rên một tiếng, về sau bị kéo vào buồng vệ sinh nhấn nước cũng không nói thêm cái gì.
Cho đến khi các người chơi đều thay phiên nhau bị đánh một hồi, Lưu Mãng mới dẫn người ra ngoài.
Thời điểm bọn họ rời đi, Trương Dịch chủ động cầu bọn họ đem hắn nhốt tới căn phòng có người chết ở cách vách. Bởi vì bản thân hắn rất rõ ràng, nếu hắn tiếp tục cùng các người chơi khác nhốt cùng nhau, nhất định ngay lập tức bị gϊếŧ chết.
Hiện tại trong gian phòng này, tất cả những người còn lưu lại đều mặt mũi bầm dập. Dư Tô nhìn khắp một vòng mọi người, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười.
Nam tóc đỏ bị đánh nặng nhất. Hàm trên còn rớt hai cái răng. Lúc này, hắn đang nằm bệt trên sàn nhà, cả người ướt dầm dề, từng ngụm thở hổn hển.
Nguyệt Nguyệt đồng dạng bị thương không nhẹ. Nhưng chỉ vài phút sau, nàng liền chuyển biến tốt lên một cách rõ rệt.
Những người khác đỡ