Nghe xong Phong Đình nói, từng người đều ở trên túi quần áo tìm được một ít đồ vật, có ví tiền, thẻ học sinh linh tinh, còn có di động.
Từ mấy thứ này, bọn họ đã xác định được thân phận cùng thông tin của mình, biết được ký túc xá của mình ở nơi nào, mỗi người là sinh viên năm mấy, theo học chuyên ngành gì.
Bất quá này đó đều không quá quan trọng. Bọn họ cũng không phải tính toán tới đây học tập.
Vương Đại Long bỏ điện thoại vào túi quần, nói:
"Hiện tại quan trọng nhất là tìm được những người chơi khác, bằng không đến buổi tối chơi Bút Tiên liền phiền toái."
Tuy nói bốn người đã đủ để chơi, nhưng nhiệm vụ nói rất rõ ràng muốn tất cả người chơi cùng nhau chơi. Hơn nữa, cho dù tính như không có yêu cầu này, bọn họ cũng không có khả năng bốn người đơn độc chơi. Đây chính là trò chơi sẽ có người chết.
Phong Đình nói:
"Chúng ta tách ra đi, làm bộ như không quen biết nhau, đừng để người chơi khác biết chúng ta là đồng đội."
Nếu người khác đơn độc tiến vào, nhìn thấy bên này bọn họ có bốn người là tổ đội, khẳng định sẽ cảm thấy căng thẳng sợ hãi, lo lắng bốn người sẽ hợp tác đối phó mình trước. Như vậy từ lúc bắt đầu, người khác liền cảnh giác, sinh ra đề phòng cùng địch ý với bọn họ, làm cho độ khó nhiệm vụ gia tăng.
Bốn người hẹn nhau đến 7 giờ chiều, bất luận tìm được người chơi khác hay không, đều hội hợp dưới khu dạy học vừa mới có người chết kia.
Sau đó, bọn họ lập tức tách ra, đi tới các phương hướng bất đồng.
○●○TK○○●
Thật ra, ở nơi mà nhân số rất nhiều như trường học, muốn tìm người quen còn không dễ, càng đừng nói là đi tìm một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Bất quá còn may, ở thời điểm bọn họ tìm người, người chơi khác cũng đang tìm bọn họ. Hơn nữa, tuy rằng người chơi sắm vai một cá nhân trong trường, tuổi tác lại không nhất định đều giống như sinh viên. Mà điểm này chỉ có các người chơi lẫn nhau mới nhìn thấy.
Dư Tô lang thang trong chốc lát, liền thấy một nam nhân trung niên vừa đi vừa nhìn khắp nơi, giống như đang tìm cái gì.
Nàng ngẫm nghĩ, tiến lại gần hắn hỏi:
"Xin chào, anh muốn chơi Bút Tiên không?"
Nam nhân trung niên lập tức lộ ra biểu tình thả lỏng:
"Cô là người chơi?"
Thấy Dư Tô gật đầu, hắn nhẹ nhàng thở ra:
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được một người. Tôi đang lo đến tối vẫn không tìm thấy ai."
Dư Tô cười cười:
"Không biết còn bao nhiêu người. Nhân lúc trời chưa tối, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra tất cả những người khác."
Nam nhân trung niên gật đầu:
"Cô từ phía đối diện lại đây, vậy chúng ta sang bên trái tìm trước."
Hai người vừa đi vừa tự giới thiệu bản thân. Nam nhân báo tên là Chung Liêm. Bề ngoài không có gì đặc biệt, nhìn như nam giới trung niên bình thường có thể dễ dàng bắt gặp ngoài phố, còn có một cái bụng bia to tướng. Mà nhân vật hắn sắm vai lại mới năm nhất, còn thấp hơn Dư Tô một khóa.
Hai người men theo đường mòn, vừa đi vừa cẩn thận quan sát người chung quanh. Lúc sắp tới phía dưới khu nhà dạy học, xa xa thấy được bên kia có một nữ hài buộc tóc đuôi ngựa, trong tay giơ cao một tờ giấy A4, hướng về phía bên này đi tới.
Có một nữ sinh nhìn chằm chằm trang giấy trong tay nữ hài nọ, vòng ra phía trước nói gì đó. Nữ hài đáp lại một câu, nữ sinh lại nói chuyện. Nhưng sau đó nữ hài liền lộ biểu tình xin lỗi lắc đầu.
Dư Tô cùng Chung Liêm liếc mắt nhìn nhau, tăng nhanh bước chân đi qua.
Ở khoảng cách còn có mấy chục mét, Dư Tô nhờ vào thị lực đã vượt xa người thường thấy rõ nội dung trên tờ giấy kia.
Trên đó viết: "Tìm người thích hợp cùng chơi Bút Tiên."
Hai bên dần tiếp cận nhau. Dư Tô tiến lên nói với nữ hài:
"Bạn học, 12 giờ đêm cùng chơi Bút Tiên không?"
Nữ hài nhìn Chung Liêm bên cạnh Dư Tô, không sai biệt lắm đã có thể xác định, nhưng vẫn hỏi:
"Đổi ám hiệu khác?"
Dư Tô ngẫm nghĩ, đáp:
"APP."
Nữ hài gật đầu, thở phào một hơi, cười nói:
"Xem như tìm được người. Cái nhiệm vụ chết tiệt này thật phiền! Xin chào, tôi kêu Mã Duy Duy."
Từng người báo tên họ xong, ba người đồng hành xuất phát. Mã Duy Duy đưa tờ giấy trong tay cho Chung Liêm - người có vóc dáng cao nhất trong bọn họ, kêu hắn giơ cao chút, tiếp tục tiến đến các phương hướng chưa đi qua tìm kiếm. Tuy rằng khuôn viên trường đại học rất lớn, nhưng người chơi khác vẫn cần thiết mau chóng tìm được nhau, cho nên tuyệt đối sẽ không trốn ở trong phòng không ra ngoài. Bởi vậy, bọn họ chỉ cần đi tới chỗ nào nhiều người là được.
Trên đường, Mã Duy Duy cũng nhắc tới giáo viên nam vừa nhảy lầu kia. Tuy không ở hiện trường, nhưng từ trong miệng những người khác, Mã Duy Duy cũng đã hiểu sơ được câu chuyện. Còn Chung Liêm lúc ấy liền ở trong đám người vây xem. Chẳng qua vào thời điểm đám người tản ra, hắn bị "bạn học" lôi kéo đi rồi, bởi vậy lúc ấy không có cơ hội chú ý tới nhóm người của Dư Tô cũng ở trong đám học sinh kia.
Ba người vừa đi vừa nói, trên đường quẹo trái rẽ phải, vòng tới vòng lui, trong chốc lát lại nghênh diện Bạch Thiên tình cờ đi tới.
Dư Tô làm bộ cùng Bạch Thiên không quen biết. Bạch Thiên nhìn cũng không nhìn Dư Tô một cái. Chờ hai bên đến gần, hắn mới liếc tờ giấy kia, nói ra hai chữ:
"Người chơi."
Suốt mấy giờ đồng hồ kế tiếp, bọn họ bên này vẫn không tìm được người nào khác.
Đến 7:00 giờ, sắc trời đã tối sầm xuống. Khuôn viên trường vốn náo nhiệt chậm rãi trở nên an tĩnh. Dư Tô xem xét thời gian, đề nghị mọi người cùng nhau đi đến phía dưới khu dạy học một chuyến, bởi vì cảm giác vị giáo viên nhảy lầu kia sẽ cùng nhiệm vụ có quan hệ, nói không chừng còn có người chơi khác ở bên đó.
Lý do này còn tính hợp lý, Mã Duy Duy cùng Chung Liêm không chút hoài nghi. Hơn nữa đã một hồi lâu không tìm được người chơi khác, trong lòng hai người cũng có chút sốt ruột, cho nên lập tức đáp ứng.
○●○TK●●●
Xung quanh khu dạy học này trống rỗng, lại tương đối an tĩnh, giống như cả một tòa nhà đều không có một bóng người. Mặt đất phía dưới vẫn còn một đống vết máu chưa rửa sạch.
Cạnh cầu thang có ba người đang ngồi. Trừ bỏ Phong Đình cùng Vương Đại Long, còn có một nữ hài xa lạ.
Dư Tô cùng bọn họ đều làm bộ không quen biết nhau. Từng người ở trước mặt những người khác làm bộ tự giới thiệu. Vóc dáng nữ hài bên nhóm của Phong Đình phi thường nhỏ xinh, thân hình có điểm đơn bạc, sắc mặt tiều tụy, nhìn như không còn chút máu, liếc mắt nhìn qua liền biết là bị bệnh.
Nữ hài tên gọi Ngô Băng, thời điểm tự giới thiệu ngay cả thanh âm đều nhỏ xíu, cộng thêm dung mạo xinh đẹp mang chút bệnh trạng, phi thường dễ dàng làm người ta sinh ra ý muốn bảo hộ. Ngay cả Dư