Nội dung của gợi ý lần này là: "Phòng ký túc xá nữ 305”
Nhưng……hôm nay rõ ràng đã chết một người chơi là Vệ Nghị, vì sao lại có người bị chết?
Chung Liêm nói: “Ngô Băng vừa nãy nhắn tin kêu chúng ta lại đây đâu?”
Dư Tô tìm khắp nơi, mới nhìn thấy Ngô Băng lúc này đang đứng sâu trong đám người vây xem, đầu buông xuống, duỗi tay lau nước mắt, yên lặng khóc nức nở.
Vương Đại Long giật giật khóe miệng, đi qua trực tiếp kéo Ngô Băng lại đây, mở miệng nói:
“Được rồi, đừng khóc, rốt cuộc là sao? Đang êm đẹp, tự dưng Mã Duy Duy lại chết?”
Ngô Băng thút tha thút thít trả lời:
“Không biết……vừa lại đây liền nhìn thấy Mã Duy Duy từ trên lầu rơi xuống!”
Dư Tô hỏi một câu:
“Là cô tận mắt nhìn thấy Mã Duy Duy nhảy xuống sao?”
“Không...không phải,” Ngô Băng lau nước mắt:
“Tôi không nghĩ tới Mã Duy Duy sẽ từ trên lầu rơi xuống, lúc đi đường cũng không nhìn phía trên, chỉ là xa xa nhìn thấy một bóng người cực nhanh rớt xuống mặt đất, sau đó mới phát hiện là Mã Duy Duy!”
Là như thế sao……
Sắc mặt Chung Liêm có chút khó coi, trầm giọng nói:
“Vốn dĩ tôi còn tưởng mỗi lần chơi Bút Tiên liền chết một người, không ngờ...hôm nay đã chết hai người. Dư lại chỉ còn 6 người chơi, cho dù trước 12 giờ đêm nay chúng ta vẫn còn sống, thì tỷ lệ bị vong hồn chọn trúng lúc chơi Bút Tiên cũng tăng lên rất nhiều!”
Vương Đại Long nhìn thoáng qua di động:
“Hiện tại sắp 6 giờ, còn có một ít thời gian, không muốn chết liền nhanh chóng tìm ra tất cả manh mối cùng phương pháp hoàn thành nhiệm vụ. Hôm nay mọi người đã điều tra được những gì? Mau nói ra.”
Chung Liêm liếc mắt nhìn Dư Tô, vẫn là đem toàn bộ tin tức hắn lấy được từ quản lý ký túc xá nữ nói ra.
Thời điểm Vương Đại Long nói về danh tính của nữ sinh đã tố giác giáo sư Doãn, Dư Tô chú ý nhìn biểu tình của Chung Liêm, lại phát hiện hắn không chút nào dao động, phảng phất như hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này.
Đến phiên Ngô Băng, nàng nhìn về phía Chung Liêm nói:
“Anh vừa rồi nhắc tới, quản lý ký túc xá nữ nói, hung phạm trong vụ đầu độc 3 năm trước họ Ngô. Mà thân phận tôi đang sắm vai……cũng họ Ngô.”
Vương Đại Long kinh ngạc hỏi:
“Cô cùng hung thủ là quan hệ gì?!”
Ngô Băng đáp: “Là em họ, mà nữ sinh họ Ngô kia sau khi nữ sinh họ Từ tự sát 3 năm trước đã đi du học, không có khả năng trở lại.”
Dư Tô nghĩ thầm, vong hồn nữ sinh họ Từ trở về báo thù, mà chuyện nữ sinh họ Vương trúng độc lại là nguồn gốc khiến nữ sinh họ Từ nhảy lầu tự sát, hung thủ hạ độc chính là nữ sinh họ Ngô. Hơn nữa, năm đó là người nhà họ Ngô mua chuộc quản lý ký túc xá nữ, yêu cầu bà ta che giấu những gì đã thấy, làm cho vụ án hạ độc trước sau không tìm được chứng cứ hữu lực, cho nên nữ sinh họ Từ vẫn luôn bị vu oan. Như vậy tính lên, nữ sinh họ Từ chết cùng nữ sinh họ Ngô có liên hệ rất lớn.
Nếu muốn hận, người nữ sinh họ Từ hận nhất nên là nữ sinh họ Ngô. Nhưng đối phương không chỉ không còn ở trong trường, mà còn không ở tại quốc gia này. Oan hồn thường bị nhốt ở nơi mình chết, chỉ sợ nữ sinh họ Từ vô pháp trả thù.
Bất quá……sau khi nữ sinh họ Ngô hãm hại bạn học, phụ trách giải quyết hậu quả không phải bản nhân, mà là người nhà của nữ sinh này. Có lẽ ở trong lòng nữ sinh họ Từ, người nhà họ Ngô đều là đầu sỏ gây tội hại chết mình.
Sau khi Ngô Băng nói xong, quay sang hỏi người duy nhất chưa từng báo qua thân phận - Phong Đình:
“Chúng ta đều đã biết thân phận lẫn nhau. Thân phận của anh là gì?”
Phong Đình nhún vai:
“Còn không kịp tra, hiện tại có chuyện càng quan trọng.”
Hắn nhìn về phía Dư Tô:
“Gợi ý mới nhắc tới phòng ký túc xá nữ, chúng tôi không tiện đi vào, chỉ có thể giao cho cô.”
Chung Liêm cười nói:
“Sao lại chỉ có thể giao cho Điền Tình, không phải còn có Ngô Băng sao?”
Phong Đình liếc Ngô Băng một cái:
“Vậy hai người phụ trách đi tới gian phòng ký túc xá kia tra xét. Những người khác nhân cơ hội cảnh sát còn chưa tới, đi lên tòa nhà này nhìn xem.”
Ngô Băng đã ngừng khóc, hốc mắt hồng hồng hỏi:
“Trong tòa nhà này còn có cái gì cần xem?”
Vương Đại Long nói: “Giáo sư Doãn là từ nơi này nhảy lầu, nói không chừng chỗ này còn cất giấu di thư gì của ông ta. Hai người đừng trì hoãn nữa, nhanh tới ký túc xá nữ đi.”
○●○●
Phòng ký túc xá nữ 305 nằm ở trong cùng, bên trái hành lang lầu ba.
Không cần phải nói, gian phòng này nhất định là phòng của các nữ sinh trong sự kiện 3 năm trước đây.
Cửa phòng không khóa, nhưng trên tay nắm cửa đã bám một lớp bụi dày, hiển nhiên là thật lâu không có ai mở ra cánh cửa này.
Dư Tô đi đằng trước đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chỉ là một gian phòng trống bình thường. Bên trong trừ bỏ giường cùng bàn học, cơ hồ thứ gì cũng không có. Xem tình huống này, có thể là sau chuỗi sự kiện kia, các nữ sinh đã gom đồ đạc dọn đi, về sau vẫn không ai tiến vào ở.
Nói vậy, đồ đạc của nữ sinh họ Vương và nữ sinh họ Từ cũng đều bị cha mẹ đến mang đi rồi.
Ngô Băng theo sau bước vào, nghi hoặc nhìn một vòng căn phòng trống rỗng, nhỏ giọng nói:
“Căn phòng này cái gì cũng không có, căn bản không có khả năng tìm được manh mối. Gợi ý kia không phải là gạt chúng ta đi?”
Dư Tô bắt tay tìm kiếm, mở từng ngăn tủ phía dưới bàn học ra, trong miệng nói:
“Cứ tìm khắp một lần lại nói, nếu nhiệm vụ đã cho gợi ý, nhất định có thể tìm được thứ gì đó.”
“Cũng đúng.” Ngô Băng cười, đi đến bàn học gần ban công, xem từ ngăn tủ trên cùng xuống.
Dư Tô cảm giác di động của mình rung lên một cái. Nàng một bên khép lại ngăn tủ, một bên lấy ra di động nhìn.
Phong Đình nhắn tin riêng cho nàng: Cẩn thận Ngô Băng.
Dư Tô cười. Nàng cũng biết Ngô Băng có vấn đề. Cho dù đây là nhiệm vụ chết người, ở thời