Một giây này, không khí phảng phất như đọng lại.
Cùng với câu hỏi của Phong Đình, một chút rung động rất nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến kia, tất cả mọi người đều tinh tường cảm giác được.
Nếu thật sự có người đang thao tác cây bút, sau khi mỗi người đều hỏi xong, tâm tình người kia nhất định sẽ thả lỏng rất nhiều. Lúc này, Phong Đình đột nhiên xuất mã bất ngờ tung ra một vấn đề như vậy, đối phương khó tránh khỏi xuất hiện dao động, lộ ra sơ hở. Mà nguyên nhân khiến bọn họ khẳng định có vấn đề chính là, cây bút chậm hai ba giây mới bắt đầu vẽ vòng tròn trên chữ “Đúng”.
Chỉ hai ba giây vậy là đủ.
Tầm mắt Dư Tô nhìn chằm chằm Ngô Băng. Vương Đại Long thì nhìn chằm chằm Chung Liêm. Từ trên mặt hai người bọn họ không nhìn ra vẻ chột dạ.
Không nhìn được rốt cuộc là ai, nhưng nhất định có. Mà hai người bọn họ là tổ đội cùng tiến vào.
Trước mắt, hai người này có vẻ không xuất hiện tình huống nội chiến. Hoặc là kẻ phản bội cũng không nói thân phận thật cho đồng đội của mình biết. Hoặc là bọn họ đã đạt thành nhất trí.
Nếu lập trường người kia cùng nhóm Dư Tô giống nhau, người kia đã sớm chủ động nói ra, làm kẻ phản bội bại lộ.
Tóm lại, tình huống hiện tại thực sáng tỏ. Các người chơi ngắn ngủi trầm mặc vài giây.
Ngô Băng nhẹ nhàng mở miệng:
“Vấn đề này rất kỳ quái, hỏi thế nào cũng không thể cho ra kết quả mong muốn? Có hỏi cũng như không. Còn ai muốn hỏi vấn đề khác không?” Thần sắc của nàng không có gì khác biệt với bình thường, thoạt nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Nếu không ai hỏi nữa, chúng ta nhanh kết thúc trò chơi thôi.” Ngô Băng lại nói một câu.
Những người khác, bao gồm Chung Liêm đều không nói chuyện. Trong tiếng đọc chú tiễn đi Bút Tiên của một mình Ngô Băng, lần chơi hôm nay kết thúc.
Đến lúc này, Dư Tô mới quay đầu nhìn quản lý ký túc bị trói bên cạnh. Bà ta đã bị dọa hôn mê, cái đầu vô lực gục xuống, trên mặt đất phía dưới xuất hiện một ít vết nước.
Chung Liêm nói: "Cởi trói, sau đó để bà ấy lại nơi này đi. Chúng ta về nghỉ ngơi, sáng mai liền biết kết quả.”
Vương Đại Long đi qua cởi bỏ dây thừng cho quản lý ký túc. Dư Tô ngẫm nghĩ, lấy bút viết 5 chữ trên giấy: "Gϊếŧ người thì đền mạng", sau đó nhét tờ giấy vào trong túi quần của quản lý ký túc. Làm xong cái này, nàng nhìn về phía Ngô Băng:
“Có tờ giấy này, ngày mai lại gọi điện thoại về, cậu cả của Ngô Băng hẳn là sẽ đồng ý tới trường học.”
Ngô Băng cười, gật đầu nói:
“Chắc là có thể, cô thật thông minh!”
Các người chơi lục tục quay về ký túc xá. Lúc này đây, Dư Tô trở lại phòng, bên trong không hề giống như tối hôm qua không một bóng người.
Nàng đi tới cửa, liền thấy bên trong có ánh sáng, nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, liền phát hiện là ánh đèn bàn trên cái bàn bên tay trái gần ban công.
Một nữ sinh nửa dựa vào gối đầu, cầm di động, ngón tay không ngừng nhích tới nhích lui, tựa hồ đang chơi game. Dư Tô nhờ vào thị lực tốt của mình, nhìn thấy trên hai cái giường khác cũng có người nằm, bất quá đều đã ngủ, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài chăn.
Nàng tay chân nhẹ nhàng đi về phía buồng vệ sinh. Lúc ngang qua giường nữ sinh còn thức kia, đối phương liếc nàng một cái, dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống kêu một tiếng:
“Đứng lại.”
Bước chân Dư Tô khựng lại, ngẩng đầu nhìn nữ sinh nọ.
Nữ sinh buông xuống di động, từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn Dư Tô, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, có trào phúng, còn có vui sướng:
“Tiểu công chúa, tối hôm qua một mình ở trong phòng cảm giác thế nào? Chưa bị hù chết sao?”
Dư Tô nhớ tới trong điện thoại nữ phóng viên nói qua, lá gan của Điền Tình rất nhỏ. Đại khái chính là vì chuyện này, làm nữ sinh không quá thích Điền Tình?
Dư Tô cũng lười so đo, dù sao nàng không phải Điền Tình, "ừ" một tiếng, liền đi vào trong buồng vệ sinh.
Bên ngoài có hai người đang ngủ, Dư Tô không dám đổ nước tắm rửa, chỉ đơn giản lau người một chút liền ra tới. Nữ sinh kia còn đang chơi game. Lúc Dư Tô đi qua, nữ sinh không chút nào che dấu phát ra một tiếng hừ lạnh.
Giường ngủ của Dư Tô vừa lúc sát với nữ sinh này. Chờ nàng bò đến trên giường, nữ sinh nâng mí mắt từ xa quét mắt nhìn nàng một cái, châm chọc:
“Ngày thường làm ra bộ dáng nhìn thấy cái gì cũng sợ, thông đồng một đống nam nhân. Kết quả một mình ngủ trong phòng lại không bị hù chết?”
“……” Bộ không có chuyện gì khác để làm sao? Lo chơi game của mình đi được không?
Dư Tô cảm thấy có chút ấu trĩ, cãi cũng lười cãi.
Đối phương vẫn như cũ nhỏ giọng trào phúng. Dư Tô nằm trên giường, móc di động ra, liền thấy trong nhóm chat kín có vài tin nhắn chưa đọc.
Bạch Thiên: Dư Tô, ngày mai cho mượn dao găm.
Vương Đại Long: Cậu muốn làm gì?
Bạch Thiên: Gϊếŧ kẻ phản bội, kết thúc trò chơi.
Vương Đại Long: Cậu biết kẻ phản bội là ai?
Bạch Thiên: Bọn họ là một đội, cả hai đều gϊếŧ không phải càng tốt?
Vương Đại Long: Đại ca, bình tĩnh. Nhiệm vụ lần này chủ yếu là dẫn người đến cho Từ Oánh báo thù. Chúng ta còn không biết có phải chỉ cần những người chơi còn sống mang một mục tiêu đi qua liền tính hoàn thành nhiệm vụ hay không? Lỡ không phải, bây giờ gϊếŧ bọn họ, những mục tiêu bên phía bọn họ liền không có biện pháp lừa tới, mất nhiều hơn được.
Phong Đình:【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】
Bạch Thiên, Vương Đại Long: ???!!!
Dư Tô click mở những hình ảnh đó, tiếp theo cả đầu óc đều xuất hiện dấu chấm hỏi —— Đây là cái quỷ gì?
Những hình ảnh này là hình chụp màn hình tin nhắn trò chuyện riêng, xem từ góc nhìn của Phong Đình trở xuống, bên kia là Ngô Băng.
Ngô Băng: Ngụy ca ca, ngủ rồi sao? Có chút chuyện quan trọng muốn nói.
Phong Đình: ?
Ngô Băng: Không quấy rầy anh cùng bạn gái nói chuyện phiếm chứ?
Phong Đình: Bạn gái?
Ngô Băng: A! Hôm nay Điền Tình nói cho tôi, hai người đang quen nhau, chẳng lẽ không phải?
“……” Dư Tô nhìn đến chỗ này, trong lòng thật muốn tru lên.
Phong Đình: Có chuyện gì sao?
Ngô Băng: Kỳ thật, tôi muốn mời anh gia nhập tổ chức.
Phong Đình không trả lời tiếp, đem lịch sử trò chuyện phát tới trong nhóm chat.
Vương Đại Long: Đại ca, mau trả lời!
Bạch Thiên: Hai người khi nào ở bên nhau?
Dư Tô: Tôi chưa từng nói như vậy! Ngô Băng toàn nói bừa!
Phong Đình: Đã từng đính hôn, nên không tính là bạn gái. Vị hôn thê?
Vương Đại Long: