Tại ghế nghỉ chân ven đường, Dư Tô hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ in trên túi đóng gói bánh mì, trầm mặc suy nghĩ thật lâu.
Ngô Băng ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nhưng trước sau không hề thúc giục.
Sau một lát, Dư Tô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Băng, hỏi:
“Cô muốn tôi phối hợp thế nào? Phối hợp làm cái gì?”
Ngô Băng cười, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mạt đỏ ửng, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, ôn nhu nói:
“Rất đơn giản, tôi muốn cô cùng tôi, vào ngày hôm nay gϊếŧ chết Chung Liêm.
Chỉ cần kẻ phản bội chết, kế tiếp, chúng ta chỉ yêu cầu ấn theo trình tự đã tính sẵn, hoàn thành mục tiêu của mỗi người, chờ nhiệm vụ kết thúc là được.”
Dư Tô nhấp môi, hơi cau mày, lộ ra biểu tình do dự.
Nàng nhớ tới đã từng đọc qua một câu: "Người bình thường ở thời điểm khó khăn, sẽ không xin sự giúp đỡ từ người nhỏ yếu hơn mình". Trước mắt, tuy rằng Ngô Băng không phải xin giúp đỡ, nhưng tình huống cũng thực tương tự.
Hơn nữa, dựa theo lời Ngô Băng nhận định, Phong Đình sẽ là một đồng đội tốt. Như vậy, vì sao Ngô Băng không tìm người càng mạnh hơn là Phong Đình làm chuyện này, mà lựa chọn một nữ tử như nàng?
Dư Tô nghiêng đầu nhìn Ngô Băng:
“Trước kia tôi có nghe qua một tổ chức mà phó hội trưởng là một nữ nhân mắc bệnh nan y, hẳn chính là cô?”
Ngô Băng cười gật đầu:
“Không sai, là tôi. Thì ra danh tiếng của chúng tôi đã lớn đến vậy sao? Chờ nhiệm vụ lần này chấm dứt, có lẽ cô cũng có thể suy xét một chút việc gia nhập vào tổ chức.”
Dư Tô chậm rãi gật đầu, biểu tình vốn hơi do dự liền trở nên kiên định, mở miệng nói:
“Nếu là đại nhân vật như cô ngỏ lời, tôi đương nhiên nguyện ý phối hợp, hoàn thành nhiệm vụ lần này. Nói đi, kế hoạch ra sao? Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Ngô Băng uống một ngụm sữa bò, dùng ngữ khí ôn nhu chậm rãi nói:
“Quản lý ký túc xá nữ đã chết, trước mắt trường học căn bản không nhàn rỗi lập tức an bài người khác đi qua nhận việc, cho nên hiện tại ra vào ký túc xá nữ cực kỳ dễ dàng. Căn phòng số 305 không phải vẫn luôn không có ai đi vào sao?” Nàng nhìn chằm chằm Dư Tô, hai mắt thoáng lóe sáng:
“Nếu chúng ta lừa Chung Liêm tới đó gϊếŧ hắn, sẽ không có ai phát hiện.”
“Như vậy……” Dư Tô ngẫm nghĩ, gật đầu:
“Chỗ kia quả thật rất thích hợp để tàng thi. Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể lừa Chung Liêm đi vào? Còn nữa, tôi cảm thấy chuyện này hẳn nên gọi điện báo cho Ngụy Minh biết trước. Nếu không, trong lòng cứ không yên.”
Nàng nói dứt lời liền muốn móc ra di động. Ngô Băng lại đè lại tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Điền Tình, không thể cứ dựa vào đàn ông như vậy, nghe tôi nói đã...”
“Chung Liêm còn không biết tôi tính toán từ bỏ hắn. Cho nên chỉ cần là lời tôi nói, hắn liền hoàn toàn tin tưởng. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hắn, nói hôm nay tôi dự định gϊếŧ cô trước, trợ giúp hắn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, kêu hắn lại đây hỗ trợ. Hắn nhất định sẽ tới.
Đến lúc đó, hắn sẽ cho rằng tôi cùng hắn là một phe, chỉ phòng bị mỗi mình cô. Chúng ta cùng nhau đánh úp, gϊếŧ hắn không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
Dư Tô chần chờ: “Nhưng lỡ đâu……”
“Chẳng lẽ mỗi một lần làm nhiệm vụ cô đều phải dựa vào Ngụy soái ca sao?” Ngô Băng cắt lời Dư Tô:
“Nếu có một tràng nhiệm vụ, hai người cũng bị xếp ở hai bên đối lập. Nếu Ngụy Minh bởi vì giúp cô vượt qua nhiệm vụ mà chết ở trong đó. Cô không áy náy sao? Cô phải học cách tự trưởng thành, không phải dựa vào người khác, lúc này đây liền lấy hết can đảm, dựa vào chính bản thân mình thử xem?”
Dư Tô mím môi, làm ra vẻ rối rắm, khó xử hồi lâu, mới cắn răng một cái, gật đầu:
“Được, tôi tin cô. Chúng ta đi!”
Ngô Băng mỉm cười, cầm tay nàng, ôn nhu nói:
“Vậy mới đúng, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi cho cô phương thức liên hệ. Sau khi ra ngoài biết đâu chúng ta có thể làm bạn tốt.”
Dư Tô "ừ" một tiếng, tay trái tùy ý để đối phương nắm, tay phải đem bánh mì cùng sữa bò còn chưa động qua đặt trên băng ghế, đứng dậy nói:
“Quyết định vậy đi, sớm chút làm xong cũng tốt.”
“Ok.” Ngô Băng buông xuống đồ ăn trong tay, vừa cùng Dư Tô đi về phía ký túc xá nữ vừa móc ra di động, đưa mắt ra hiệu với nàng.
Một lát sau, Ngô Băng nói trong điện thoại:
“Alô, anh hiện đang ở đâu? Sân vận động? Nhanh lại đây, phòng ký túc xá nữ 305, hôm nay chúng ta gϊếŧ Điền Tình trước, đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.”
Dư Tô ở một bên yên lặng mà đi. Ngô Băng thực mau kết thúc cuộc gọi, quay đầu mỉm cười với nàng:
“Tôi nói không sai chứ? Hắn phi thường tín nhiệm tôi, căn bản sẽ không nghĩ đến việc tôi sẽ gϊếŧ hắn.”
Dư Tô làm ra vẻ khó hiểu hỏi:
“Nếu Chung Liêm chết, chờ nhiệm vụ chấm dứt, trở lại trong hiện thực, hắn còn có thể sống 24 giờ. Cô không sợ hắn trả thù sao? Hơn nữa, tổ chức của cô hình như rất lớn, không sợ ảnh hưởng danh dự?”
“Danh dự?” Ngô Băng cười lắc đầu:
“Hắn có thể thế nào? Nói cho mọi người là tôi cố ý gϊếŧ hắn sao? Đến lúc đó tôi chỉ cần khóc lóc nói mình đã tận lực là được. Những người khác chỉ cảm thấy hắn là không cam lòng, mới hắt nước bẩn lên đầu tôi.”
“……”
Dư Tô nói: “Thật tốt.”
Đây là "con nít biết khóc mới có kẹo ăn" sao?
○●○○
Bên dưới tòa nhà ký túc xá nữ lúc này chỉ có thưa thớt vài nữ sinh qua lại. Thời điểm Dư Tô cùng Ngô Băng đi đến dưới lầu, một nữ sinh từ bên trong chạy ra, đầy mặt cao hứng mà vẫy tay với nam sinh chờ ở bên ngoài.
Đợi nam sinh kia bước lại gần, nữ sinh nói:
“Hiện những người khác trong phòng ký túc của em đều không ở, mau đi lên chơi!”
Hai người chạy chậm, vượt qua Dư Tô cùng Ngô Băng đằng trước, thuận lợi tiến vào ký túc xá.
Ngô Băng nhỏ giọng nói: “Thấy chưa? Hôm nay thật là thời cơ tốt không thể bỏ qua.”
Dư Tô gật đầu: “Chúng ta cũng nhanh đi thôi.”
Ngô Băng đi phía trước, duỗi tay đẩy ra cửa phòng 305. Trong phòng vẫn duy trì tình trạng như sau khi hai người rời khỏi hôm qua.
“Trước cứ ngồi đợi, Chung Liêm hẳn thực mau liền tới.” Ngô Băng đi đến một cái ghế, thổi thổi bụi bặm phía trên, lại dùng