Trong căn phòng tản ra mùi hôi tanh tưởi, 7 người chơi đều mang theo tâm tình phức tạp, lâm vào trầm mặc.
Vài phút sau, Trương Tam nói:
“Như vậy, mọi người cảm thấy nhiệm vụ lần này cần hoàn thành thế nào?”
Ngô Nhĩ đáp: “Vừa mới tiến vào, còn phải xem tình huống mới biết được. Hiện tại tốt nhất đừng suy diễn lung tung, bằng không ngược lại dễ dàng đoán sai. Cứ từ từ, chờ NPC xuất hiện rồi nói.”
Đường Sam cũng phụ họa: “Hẳn không đến mức vẫn luôn nhốt chúng ta ở chỗ này, chờ có thể tự do hành động lại tìm manh mối.”
Vì thế, mọi người tạm thời không lo nhiều về nhiệm vụ, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nam què chân ngồi bên trái Dư Tô chống tay dịch lại gần nàng một chút, cười hỏi:
“Đây là nhiệm vụ lần thứ 5 của tôi, cô là thứ mấy?”
“...Thứ 6.”
Dư Tô nghĩ thầm, vận may của người này không phải chỉ là kém, mà là cực kém. Mới lần thứ 5 đã đụng phải nhiệm vụ có độ khó bằng lần thứ 6 của người khác, lại còn thiếu một chân, lỡ gặp nguy hiểm, ngay cả chạy cũng chạy không thoát.
Các người chơi không dám nói nhiều về bản thân, liền tán gẫu linh tinh về các minh tinh trong hiện thực. Không biết hàn huyên bao lâu, Trương Tam dựa gần cửa nhất bỗng nhiên “suỵt!” một tiếng, hạ thấp giọng nói:
“Hình như có người tới!”
Những người khác cũng lục tục nghe được tiếng bước chân dần tiến gần, lập tức im bặt, sắc mặt nghiêm túc lên, chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Sau vài phút, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng mở khóa.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài kéo ra. Một đạo ánh sáng chói chang ngay phút chốc xua tan hắc ám trong phòng.
Dư Tô thấy một nam nhân cao lớn cường tráng bước vào, nhìn xung quanh một chút, sau đó hung hãn mở miệng:
“Được rồi, mấy người có thể đi ra hoạt động.”
Các người chơi nhất thời vẫn chưa nhúc nhích. Nam nhân cũng không đứng đợi, nói xong liền xoay người rời khỏi.
Nam què chân nhỏ giọng hỏi:
“Gì vậy? Không ai trông chừng chúng ta sao?”
Ngô Nhĩ đi tới cửa, ló đầu nhìn ra ngoài, quay lại nói:
“Đừng tưởng bở! Đây là một khu nhà lớn. Cổng chính bên ngoài vẫn đóng.”
Dư Tô dùng tay phải chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía cửa. Người chơi khác cũng lục tục đi tới. Nam què chân cùng Trương Tam mỗi người chống một cây gậy gỗ, gian nan bước sau cùng.
Một đám người chơi thảm thương. Người thiếu cánh tay kẻ thiếu chân, còn lại đều thân tàn ma dại.
○●○○
Toàn bộ khu nhà này đều xây bằng tường đất, vô cùng cũ nát, thoạt nhìn đã rất nhiều năm không tu sửa, trên vách tường còn có không ít khe nứt.
Dư Tô từ trong phòng đi ra, liền đứng ở ngoài cửa đánh giá sơ lược bố cục.
Phòng bọn họ ở vừa nãy là căn phòng nhỏ nằm bên phải gần cổng chính, đối diện với nó có một gian phòng khác, bên cạnh là một con đường hẹp dẫn ra đằng sau, thoạt nhìn hẳn là WC.
Giữa khu nhà đặt một cái giếng trời hình vuông, xung quanh bày một ít đồ vật linh tinh. Từ giếng trời đi thẳng vào một đoạn ngắn là 2 gian phòng chính và phòng phụ. Dưới mái hiên xếp la liệt nhạc cụ, gậy gỗ, băng ghế nhỏ, tấm chiếu, phấn viết bảng, giấy báo cũ,...đều là đồ dùng mà ăn xin ven đường thường xuyên sử dụng.
Lúc này, nam nhân mở cửa cho các người chơi trước đó đang đứng dưới mái hiên hút thuốc.
Nhìn thấy các người chơi ra tới, hắn mặt vô biểu tình nói một câu:
“Muốn làm gì thì làm nhanh đi, nửa giờ sau bắt đầu huấn luyện.”
Các người chơi lẳng lặng nhìn nhau. Thế này còn cần……huấn luyện?
Nam què chân gian nan chống gậy, cà thọt nhảy về hướng WC. Ngô Nhĩ chỉ thiếu hai lỗ tai, hành động vẫn còn tiện, định tiến lại đỡ hắn. Không nghĩ tới tay còn chưa vươn qua, nam nhân hung dữ kia đã quát:
“Mẹ nó! Ai kêu mày đỡ nó?! Cút lại đây cho lão tử!”
Ngô Nhĩ cùng những người khác còn chưa hiểu ra sao. Nam nhân kia đã xoay người cầm lên gậy bóng chày gác trong góc tường, hung hăng ném xuống điếu thuốc trên tay, phi thẳng đến chỗ Ngô Nhĩ vung gậy đánh!
Ngô Nhĩ theo bản năng tránh né, bởi vậy càng chọc giận đối phương. Nam nhân giận dữ hét:
“*** ***, còn dám né? Lão tử hôm nay không đánh mày một trận, chỉ sợ về sau càng làm phản!”
Người nam nhân này thân thể khoẻ mạnh, phá lệ cao lớn, một mình Ngô Nhĩ căn bản không phải đối thủ, huống chi trong tay nam nhân còn cầm một cây gậy làm vũ khí.
Các người chơi khác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết có nên ra tay giúp đỡ Ngô Nhĩ hay không.
Lúc này đây, tất cả người chơi đều cùng một phe, vốn nên cùng chung kẻ địch, đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại, nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, bọn họ cái gì cũng không hiểu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đang do dự, Ngô Nhĩ nhìn bọn họ lắc đầu.
Hắn không tiếp tục phản kháng, “bịch!” một tiếng quỳ xuống, ôm đùi nam nhân bắt đầu xin tha.
“……” Các người chơi trầm mặc, nhìn hắn sau khi xin tha vẫn như cũ bị đánh vài gậy.
Bất quá, mấy gậy này thoạt nhìn vung xuống cũng không nặng. Hiển nhiên, nam nhân đã vì Ngô Nhĩ xin tha mà nguôi giận.
Hắn đánh xong Ngô Nhĩ, liền phỉ nhổ xuống mặt đất, ánh mắt hung tợn quét qua những người khác một vòng, hùng hùng hổ hổ nói:
“Lão tử đã sớm cảnh cáo cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Về sau lại đem lời nói của lão tử từ tai này ra tai kia, lão tử làm thịt các ngươi!” Dứt lời, hắn cầm gậy đi trở về dưới mái hiên.
Lúc này, phòng chính đột nhiên mở ra, một nam nhân trên mặt có sẹo ngáp dài, nhìn nam nhân kia hỏi:
“Lưu Ngũ, sao vậy? Mới sáng sớm ầm ĩ cái gì? Ngủ cũng không yên.”
Lưu Ngũ vừa rồi còn vô cùng hung ác lập tức cười xuề xòa với đối phương:
“Lý Nhị ca, thật ngại quá! Vừa rồi có đứa không nghe lời, tiểu đệ giáo huấn nó một chút, không ngờ lại đánh thức ca.”
Lý Nhị liếc mắt sang các người chơi, lãnh đạm nói:
“Được rồi, ngày thường đừng quá phận, chút việc nhỏ bỏ qua đi.” Hắn nói xong liền trở vào phòng đóng cửa.
Lưu Ngũ quay đầu, trừng mắt nhìn bọn họ.
Các người chơi nhìn nhau. Nam què chân nhún vai, chống gậy tiếp tục gian nan mà