Nam què chân nói, làm các người chơi khác sau lưng chợt lạnh.
Không chỉ có một con quỷ? Vậy rốt cuộc còn ai là quỷ? Có phải tất cả các giám sát khác đều đã chết?
Dư Tô cúi đầu trầm tư.
Một lát sau, Vinh Huy chậm rãi đề nghị:
“Xóm tàn tật...là xóm…Manh mối...khả năng...không dừng lại...nội trong khu nhà này. Buổi chiều ngày mai……có thể ra ngoài...tìm xem.”
Tựa như chiều nay, cổng chính sẽ mở, bọn họ có thể ra ngoài đi lại, thừa dịp này, có lẽ sẽ tìm được manh mối khác không chừng. Hiện tại cứ ngồi bàn luận cũng không ra được kết quả gì, huống hồ thời gian đích xác không còn sớm. Các người chơi suy nghĩ trong chốc lát, đều gật đầu đồng ý.
Lúc này hẳn đã tới khoảng 4 giờ sáng, Dư Tô nhìn tấm chiếu rách dưới thân, chịu đựng mùi hôi khó chịu khiến người ta muốn buồn nôn, nghiêng người nằm xuống.
Thiếu cánh tay trái, ngay cả nằm nghiêng cũng cảm giác không thoải mái.
Thời gian trôi qua, Dư Tô lần lượt nghe thấy những người khác trong phòng phát ra tiếng hít thở đều đều, lại trở mình vài lần, rốt cuộc mới ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, còn chưa kịp đánh một giấc mộng, Dư Tô bỗng nhiên bị một bàn tay bắt lấy bả vai lay tỉnh.
Dư Tô mơ màng mở mắt. Còn chưa tới hừng đông, trong phòng vẫn như cũ tối om. Lý Vân đang ngồi xổm bên cạnh, tay phải đặt trên vai trái nàng.
Thấy Dư Tô tỉnh dậy, Lý Vân thu hồi tay, hai hàng lông mày nhíu lại, dùng con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm Dư Tô, nặng nề đặt câu hỏi:
“Sao cô lại đi ngủ?”
Dư Tô ngây ngốc đáp: “Mọi người không phải nhất trí ngày mai lại……”
“Tôi kêu cô quay về gọi thêm người, sao cô lại đi ngủ?” Lý Vân cắt lời Dư Tô, thần sắc bực bội đứng lên. Ánh mắt quét qua những người khác đang ngủ trong phòng, lại trở xuống trên người Dư Tô.
Dư Tô nháy mắt thanh tỉnh. Trạng thái mơ màng vừa rồi đột nhiên biết mất tăm, trong lòng lập tức vang lên chuông cảnh báo ——
Là sao? Lời này của Lý Vân là có ý gì? Cái gì mà: “Tôi kêu cô quay về gọi thêm người, sao cô lại đi ngủ”?
Đùa gì vậy……?!
Mồ hôi trên trán Dư Tô tầng tầng toát ra. Nàng gian nan nuốt nước miếng, rũ xuống mi mắt, ánh mắt chuẩn xác mà dừng trên đôi giày dưới chân Lý Vân——
Bùn đất……có bùn đất ẩm dính đầy đế giày, còn có một ít dính trên bề mặt, thậm chí ngay cả ống quần cũng bị bùn làm dơ.
“Một mình tôi đào quá chậm, nên mới về đây xem mọi người có chuyện gì?” Đỉnh đầu Dư Tô lại truyền đến thanh âm của Lý Vân. Ngữ khí bình đạm, mang theo một chút khó chịu.
Dĩ nhiên, rõ ràng nói sẽ đi gọi người, kết quả lại chạy về ngủ, mặc cho ai nhìn thấy đều khó chịu.
Nhưng mà……tại sao lại như vậy?
Rốt cuộc đoạn thời gian nào là thật? Lý Vân hiện đang đứng trước mặt nàng là thật, hay Lý Vân trước đó cùng nàng dùng cuốc công kích Lý Nhị mới là thật?
Bây giờ nàng đang nằm mơ? Hay đoạn ký ức vừa rồi mới là mơ?
Hay hoặc là……tất cả đều là mơ?
Dư Tô cứng đờ vươn tay phải, dùng sức nhéo vào trên đùi mình.
Đau, có đau! Nhưng cảm giác đau này là một loại ảo giác trong mộng, hay là nàng đích thực cảm giác được đau?
Dư Tô nhất thời không dám xác định. Nàng quay đầu, nhìn qua chỗ Lý Vân ngủ.
Nơi đó trống không, chỉ có một đống chăn lộn xộn. Mà những người chơi khác lúc này đều ngủ say.
Đúng rồi, đánh thức bọn họ! Bọn họ liền biết là chuyện thế nào. Nếu hết thảy vừa rồi là giả, như vậy tất cả bọn họ đều sẽ không nhớ.
Nhưng nếu……chính bản thân bọn họ cũng là giả?
"Trước sợ sói, sau sợ hổ" như vậy không phải biện pháp. Dư Tô dùng sức cắn môi, hạ quyết định, đứng lên nói với Lý Vân:
“Xin lỗi, có thể là do tôi quá mệt, không ngờ vừa trở về liền buồn ngủ. Chúng ta mau đi kêu những người khác dậy, qua bên kia tìm tiếp.”
Ánh mắt Lý Vân dừng trên mặt Dư Tô vài giây. Trong con mắt đen nhánh tựa hồ có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng gật đầu.
Dư Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đánh thức nam què chân cách nàng gần nhất.
Có lẽ bởi vì bọn họ phát ra động tĩnh, thực mau, Đường Sam cùng Vinh Huy cũng bị đánh thức. Dư Tô lại đi kêu Ngô Nhĩ cùng Trương Tam.
Thời điểm Trương Tam tỉnh dậy, mơ hồ trong vài giây, ngay sau đó cả kinh hô:
“Thôi xong, tôi ngủ bao lâu rồi?!”
Trong lòng Dư Tô hơi trầm xuống, im lặng nhìn hắn.
Trương Tam ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ phía trên, vẻ mặt hồ hởi nói với Dư Tô:
“May là cô đánh thức tôi, bằng không một giấc ngủ đến hừng đông, liền bỏ lỡ cơ hội tìm manh mối đêm đầu tiên!”
Không sai……hắn nói ra lời nói này, hiển nhiên là hoàn toàn không nhớ những sự tình xảy ra trước đó.
Tâm tình Dư Tô có chút phức tạp. Nàng đã phân không rõ hiện tại là thật hay giả, cũng phân không rõ những người trước mắt rốt cuộc còn là “người” hay không. Nàng thậm chí có một loại xúc động muốn trực tiếp nằm xuống ngủ đến sáng, không theo Lý Vân ra ngoài, lại sợ bỏ lỡ manh mối.
●○○●
Cuối cùng, Dư Tô vẫn cùng những người khác đi qua.
Trên bầu trời giắt ngang một vầng trăng non. Ánh trăng thực nhạt, cũng không có nhiều sao. Xung quanh phi thường an tĩnh, chỉ nghe hai tiếng ngáy từ trong phòng chính truyền đến, hết đợt này đến đợt khác giao thoa vào nhau.
Vẫn là chòi gà đơn sơ kia. Bước chân của Dư Tô cực chậm, cơ hồ đi sau tất cả người chơi khác. Thấy bọn họ theo Lý Vân đẩy cửa vào, nàng mới chậm rãi tới gần cửa, dò đầu nhìn vào bên trong ——
Trong chòi gà trống không, chỉ có hai cái cuốc cùng xẻng gác ở góc tường, hoàn toàn bất đồng với chòi gà chất đầy đồ đạc mấy giờ trước.
Mặt đất đã bị Lý Vân đào ra một cái huyệt sâu ước chừng nửa thước, bên cạnh là đống bùn đất ướt bị đào lên, trong huyệt chưa xuất hiện bất cứ thứ gì.
Dư Tô sửng sốt. Đối mặt với tình huống trước mắt, đầu óc nàng tựa như một cuộn chỉ rối nùi, ngay cả đầu sợi cũng tìm không ra, càng đừng nghĩ đến việc phát hiện được bất luận manh mối nào.
“Nơi này có chôn thứ gì sao?” Ngô Nhĩ tiến lên, nhìn cái huyệt kia hỏi.
Trương Tam chống gậy cà thọt đi tới nhìn thoáng qua, quay đầu hỏi Lý Vân cùng Dư Tô:
“Đây là hai người phát hiện?”
Lý Vân không nói gì. Dư Tô không thể không bước vào trong vài bước, mở miệng nói:
“Mặt đất chỗ này có rất nhiều dấu chân hỗn loạn. Hơn nữa, mọi người hẳn cũng ngửi được trong không khí thoang thoảng một mùi thối rữa. Chúng tôi liền suy đoán dưới này có lẽ chôn thứ gì đó, mới kêu mọi người lại đây hỗ trợ, cùng nhau đào lên.”
Đường Sam nói: “Dù sao tới cũng đã tới, đào thử xem.” Dứt lời liền dẫn đầu đi đến góc tường, cầm lấy một cái cuốc tiến về phía miệng huyệt.
Trên miệng huyệt còn cắm một cái cuốc khác Lý Vân vừa sử dụng. Lúc này, Vinh Huy cũng đi qua rút nó lên, cùng Đường Sam đào. Lý Vân đổi sang dùng cái xẻng còn lại.
Ba người bọn họ 2 trên 1 dưới múa may, trong mắt Dư Tô lúc này rất có chút “quần ma loạn vũ”.
Tầm mắt của nàng rơi xuống cái huyệt càng lúc càng sâu, thầm nghĩ, lúc này, thứ đào ra được vẫn là thi thể của Lý Nhị sao? Đến khi đó, chẳng lẽ lại tái diễn lại hết thảy?
Bỗng nhiên, mu bàn tay của nàng bị chạm nhẹ một cái.
Dư Tô chuyển tầm mắt, liền thấy Ngô Nhĩ phía đối diện đưa mắt ra hiệu với nàng, đồng thời miệng hắn còn không tiếng động mà khép mở vài lần.
Hắn giống như đang hỏi gì đó, trong mắt tràn ngập nghi vấn. Tuy nhiên, chỉ há mồm không ra tiếng, Dư Tô thật sự nhìn không hiểu hắn nói gì.
Ngô Nhĩ hiển nhiên cũng từ ánh mắt mờ mịt của Dư Tô nhận ra được. Hắn quay đầu nhìn những người khác, sau đó thụt lùi vài bước, nhích đến sau lưng Dư Tô.
Vài giây sau, Dư Tô nghe hắn ở đằng sau dùng thanh âm cực nhỏ hỏi:
“Chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải chúng ta đã thương lượng ngày mai ra ngoài tìm manh mối sao?”
Dư Tô sửng sốt, trong lòng tức khắc dâng lên một trận kích động.
Thì ra không chỉ có mình nàng nhớ rõ hết thảy vừa rồi?!
Nàng quay lại liếc mắt nhìn Ngô Nhĩ, nhẹ gật đầu, không dám nói lời nào.
Ngô Nhĩ cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, liền chuyển ra tầm mắt.
Ánh mắt Dư Tô lại rơi xuống những người khác —— Nếu Ngô Nhĩ còn nhớ rõ sự tình phát sinh vừa rồi, như vậy, người chơi khác thì sao?
Đầu tiên phải bài trừ Lý Vân, sau đó là Đường Sam cùng Vinh Huy mới đầu đã hăng hái ra tay hỗ trợ đào huyệt.
Hai người kia nếu nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó, hiện sẽ không có khả năng không chút chần chờ mà đi qua đào đất.
Dư lại nam què chân cùng Trương Tam……Dư Tô nhìn chằm chằm bọn họ vài lần, chỉ thấy bọn họ đều nghiêm túc nhìn cái huyệt càng ngày càng sâu bên kia, tựa hồ đang chờ đợi thứ được đào ra.
Như vậy, bọn họ cũng không nhớ rõ? Cho nên trước mắt, ở chỗ này chỉ có Dư Tô cùng Ngô Nhĩ còn nhớ trước đó đã phát sinh chuyện gì.
Mặc kệ thế nào, thêm một người cũng tốt, vẫn đỡ hơn chiến đấu một mình.
Dư Tô nghĩ thầm, nếu vừa rồi nàng còn xem tất cả mọi người là quỷ, ít nhất hiện tại đã thiếu đi một con.
Lúc này, Ngô Nhĩ ho nhẹ một tiếng, lẳng lặng xoay người hướng ra ngoài cửa.
Dư Tô liếc nhìn hắn, thấy những người khác không chú ý, cũng đi theo.
Hai người đi một mạch tới cổng chính mới dừng lại. Ngô Nhĩ lập tức hỏi:
“Đây rốt cuộc là sao?”
Dư Tô chỉ có thể lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói:
“Vì sao anh biết tôi không giống bọn họ?”
Ngô Nhĩ nhìn chằm chằm chòi gà bên kia, nhỏ giọng đáp:
“Chỗ tôi ngủ gần cửa. Lúc Lý Vân bước vào phòng, tôi liền tỉnh.
Trước kia cô nói phát hiện manh mối ở chòi gà, Lý Vân lưu lại đào đất, cô trở về gọi người……Thời điểm nói những điều đó, cô liền bị Lý Vân lập tức phủ nhận. Khi mọi người tới chòi gà, tình trạng chòi gà cũng đích xác không giống lời cô miêu tả.
Nhưng vừa rồi, cô cùng Lý Vân đối thoại giống như đúc những gì đã nói lúc trước. Cho nên, tôi cảm giác cô hẳn là còn nhớ tình huống trước đó thế nào, mới hỏi cô đầu tiên.”
Dư Tô ngẫm nghĩ, tức tốc nói:
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi một bước xem một bước, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu lát nữa xuất hiện nguy hiểm, nhất định phải nhớ rõ điều nhiệm vụ nhắc nhở chúng ta —— Đồng tâm hiệp lực.”
Thấy Ngô Nhĩ gật đầu, Dư Tô nói tiếp:
“Nhanh trở về, đừng để bọn họ hoài nghi.”
Nàng nói xong, liền xoay người chạy về hướng chòi gà.
○●○○
Tiếng ngáy trong phòng chính như cũ không đình chỉ, nhóm người đào huyệt trong chòi gà cũng còn tiếp tục.
Trương Tam thấy Dư Tô từ ngoài cửa chạy vào, nhỏ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Dư Tô lắc đầu, nhìn thoáng qua Ngô Nhĩ vừa theo vào tới, không nói chuyện.
Nàng tiến lên trước vài bước, nhìn xuống huyệt, thấy chiều sâu của nó đã đạt tới gần nửa mét, vẫn không xuất hiện cái gì.
Đường Sam ngừng lại động tác, gác cái cuốc sang bên, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói:
“Không phải cái gì cũng không có đi? Chẳng lẽ hơn nửa đêm, chúng ta lại ở đây đào bùn chơi?”
Vinh Huy cũng ngừng lại, chỉ có Lý Vân vẫn không rên một tiếng tiếp tục khai quật.
Ngô Nhĩ nói: “Nếu không...như vậy đi, chúng ta phân ra hành động. Ai đào tiếp tục đào, những người còn lại đi chỗ khác tìm manh mối. Không thể để cơ hội đêm nay đều lãng phí tại chỗ này.”
Trương Tam liếc nhìn chân mình cùng chân của nam què chân bên cạnh, bĩu môi, mở miệng nói:
“Hai chúng tôi hiện tại là cái dạng này, thật có thể đi tìm manh mối?”
“……” Nam què chân bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Dư Tô:
“Hay cô đi cùng Ngô Nhĩ?”
“Ok, hai chúng ta đi thôi.” Ngô Nhĩ nói với Dư Tô:
“Chúng ta ít nhất có thể tự do hành động, so với bọn họ tiện hơn nhiều.” Vừa nói, hắn vừa đưa mắt ra hiệu với Dư Tô.
Đây đúng là cơ hội tốt, có thể quang minh chính đại thoát khỏi những người này, rời xa nơi này, cũng có đủ thời gian đơn độc thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Ánh mắt Dư Tô ở trên mặt mọi người dạo qua một vòng, lắc đầu:
“Không cần tìm nữa, tôi cùng Lý Vân trước đó đã tìm rồi.