Vinh Huy không động đậy, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Lý Vân, trầm mặc vài giây, đang muốn mở miệng. Dư Tô đã bước vào cửa.
Lý Vân xoay người, cất bước đi tới một bên, bắt đầu tìm kiếm.
Dư Tô thấy Vinh Huy đứng ở đó, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Vinh Huy lắc đầu, lại nhìn Lý Vân một cái, không nói gì.
Cho đến khi cả gian phòng được bọn họ tìm xong, 3 người lần lượt ra khỏi phòng. Vinh Huy trầm giọng nói:
“Vẫn như cũ...cái gì cũng không có.”
“Xem ra chính là như suy đoán trước đó.” Trương Tam siết chặt gậy gỗ trong tay, lùi về sau vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm những người khác:
“Hơn nữa, nơi này người dễ đối phó nhất chính là tôi.”
Hắn hành động không tiện, đúng là xuống tay phi thường dễ dàng.
Dư Tô đỡ trán, chậm rãi nói:
“Còn chưa tìm xong mà, tiếp tục.”
“Không có khả năng tìm được.” Trương Tam ủ rũ lắc đầu:
“Nếu thực sự có manh mối, mấy ngày trước chúng ta đã sớm tìm ra. Trong lòng các người đều rất rõ ràng, rốt cuộc còn kiên trì cái gì?”
“Vậy anh cho rằng nên làm gì?” Dư Tô nhíu mày, nhìn Trương Tam hỏi:
“Đừng tìm manh mối nữa, hiện tại 4 chúng ta trực tiếp quyết đấu sao?”
Trương Tam há miệng thở dốc, không nói ra lời.
Tầm mắt của Vinh Huy dạo qua bọn họ một vòng, mở miệng:
“Tìm.”
Giống như lữ khách lạc đường giữa sa mạc mênh mông, không có khả năng đứng yên tại chỗ chờ chết, mặc dù là hy vọng xa vời, vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước.
Tiếp theo đến những phòng có người ngủ, đồng dạng không thu hoạch được gì.
Dư Tô ở gần cửa nhất, đi ra ngoài đầu tiên. Phía sau, Vinh Huy kéo lại Lý Vân.
Lý Vân dừng bước. Hắn hỏi:
“Chứng cứ là gì?”
Lý Vân quay đầu nhìn hắn, hạ thấp giọng đáp:
“Dưới ga giường phòng Lưu Ngũ có manh mối.”
Vinh Huy sửng sốt:
“Sao cô không nói sớm?!”
“Nói thế nào?” Lý Vân hỏi lại:
“Nói xong, trời liền sẽ sáng sao?”
Đến nay, bọn họ cũng không biết, ý nghĩa của việc tìm "quỷ" mỗi đêm là gì.
Nếu đã biết ai là "quỷ", người chơi khác vẫn luôn ở bên nhau chờ tới hừng đông. Có lẽ lúc sau "quỷ" liền tự biến mất, cũng có lẽ, hừng đông căn bản không bao giờ tới.
Vinh Huy nhất thời không biết trả lời sao, đành phải nhỏ giọng hỏi:
“Manh mối là gì? Cô thu hồi nó chưa?”
Lý Vân lắc đầu:
“Là chữ viết dưới ga giường, còn ở nơi đó.”
“Thật sự? Viết cái gì?” Vinh Huy nhìn thẳng vào mắt Lý Vân, có vẻ cũng không thập phần tin tưởng lý do thoái thác của nàng.
“Họ tên, hai chữ Linh Tử.” Lý Vân hất cằm về hướng cửa:
“Anh hẳn nên tự mình đi xem.”
Vinh Huy xoay người, nhắm về phía cửa đi một bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói:
“Cô đi trước.”
Hắn còn chưa quên, trong tay Lý Vân có một con dao.
Tính như hắn tận mắt nhìn thấy manh mối chứng minh "quỷ" không phải Lý Vân, cũng không đại biểu Lý Vân không còn là nhân vật nguy hiểm.
Lý Vân nhìn Vinh Huy một lát, mới cất bước đi trước hắn.
Ngoài cửa, Trương Tam cùng Dư Tô đều đứng tại chỗ 2 người có thể nhìn thấy, đang rù rì cái gì.
Thấy 2 người ra tới, Trương Tam liếc Lý Vân một cái, lập tức ngậm miệng.
Sau khi cùng Dư Tô nảy sinh mâu thuẫn, thái độ của Trương Tam đối với Dư Tô vẫn luôn không tốt, nhưng lúc này lại hòa nhã hơn rất nhiều. Thậm chí, 2 người thoạt nhìn như có bí mật gì đó.
Ngược lại, ánh mắt Trương Tam nhìn Lý Vân có vài phần đề phòng.
Vinh Huy hơi nhíu mày —— Chẳng lẽ bọn họ cũng phát hiện manh mối, chứng minh Lý Vân là "quỷ"?
Trước mắt, chỉ biết Trương Tam đã làm "quỷ", cho nên hắn tuyệt đối là đồng đội chân chính. Thân phận của Linh Tử cùng Lý Vân tạm thời đều không rõ.
Nhưng so sánh lên, Lý Vân lặng lẽ giấu một con đao, hiện tại lại nói cho hắn ở trong phòng Lưu Ngũ tìm được chứng cứ chứng minh Linh Tử là "quỷ"…Hơn nữa, chứng cứ kia vừa lúc là chữ viết, vô pháp thu hồi, chỉ có thể chính mắt xem.
Nghĩ thế nào cũng giống như Lý Vân muốn lừa hắn đi qua gϊếŧ chết.
Nhưng hắn không phải tay mơ, hắn biết rất nhiều thời điểm càng là người thoạt nhìn không có vấn đề, ngược lại càng có vấn đề. Tỷ như người hiện tại cùng Trương Tam đứng chung một chỗ nhìn bọn họ - Linh Tử.
Nếu Lý Vân là "quỷ", tựa hồ không cần phải giấu dao làm gì —— "Quỷ" công kích người cần dùng dao sao?
Hay là Lý Vân chờ không kịp đến phiên mình làm "quỷ", muốn trực tiếp giải quyết nhanh gọn những người khác?
Dựa theo logic "quỷ" gϊếŧ người không cần dao, như vậy, trước có thể xem Lý Vân như người chơi bình thường. Người Lý Vân thật sự muốn công kích đầu tiên, cũng nên là Linh Tử mới đúng.
Linh Tử thiếu một cánh tay, lại là nữ giới, nhìn thế nào cũng dễ đối phó hơn hắn. Lý Vân không phải đồ ngu, sao sẽ lựa chọn người càng khó chiến thắng làm mục tiêu?
Có lẽ, Lý Vân thật sự phát hiện manh mối?
Vinh Huy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm giác có chút choáng đầu.
Tóm lại, hiện tại trừ bỏ hắn cùng Trương Tam, hai người nữ đều có hiềm nghi. Ai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ mới vài giây trôi qua. Lúc này, Lý Vân vừa bước vào cửa phòng Lưu Ngũ.
Vinh Huy hơi do dự, ngay sau đó cắn răng, cất bước đi theo —— Là thật hay giả, vào xem lập tức sẽ biết! Dù sao xốc lên ga giường xem một cái mà thôi, căn bản không mất bao nhiêu thời gian.
“Phòng đó không phải đã tìm rồi sao?” Dư Tô đứng trong sân hỏi.
Vinh Huy dừng bước nhìn nàng một cái:
“Vào lại xem có bỏ sót gì không.”
Dư Tô gật đầu:
“Ok, tôi cũng đi.”
“Không cần, chúng tôi lập tức liền ra.” Vinh Huy nói, nhấc chân vượt qua ngạch cửa, thấy Lý Vân đã tới cuối mép giường, duỗi tay xốc lên ga giường, sau đó nghiêng người, chỉ cho hắn chỗ cần nhìn.
Vinh Huy đứng cạnh cửa, căn bản nhìn không tới, đành phải đi qua.
Phòng không lớn, tiến lên vài bước đã gần tới trước giường, vừa cúi đầu liền thấy được hai chữ “Linh Tử” đỏ như máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Vân:
“Thật là Linh Tử?!”
Lý Vân gật đầu:
“Mau ra ngoài.”
Vinh Huy lập tức xoay người rời khỏi, nhưng vừa mới bước