EDDARD
Eddard Stark cưỡi ngựa qua những cánh đồng cao ngất của Tháp Đỏ trong mệt mỏi, rệu rã, đói khát và giận dữ. Ông ngồi trên lưng ngựa, mơ được ngâm mình thật lâu trong làn nước ấm, được ăn gà quay, được nằm trên chiếc giường lông ngỗng. Bất chợt quản gia của nhà vua tới, thông báo rằng Grand Maester[12] Pycelle đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với hội đồng. Họ rất vinh dự được diện kiến quân sư nếu như ngài thấy thoải mái. “Còn lâu mới thoải mái nổi,” Ned quát lên khi xuống ngựa.
Người quản gia cúi rạp đầu.”Tôi sẽ gửi tới các thành viên hội đồng lời cáo lỗi của ngày, thưa lãnh chúa.”
“Chết tiệt. Không,” Ned nói. Ông biết mình không nên xúc phạm hội đồng.Họ rất vinh dự được diện kiến quân sư nếu như ngài thấy thoải mái. “Còn lâu mới thoải mái nổi,” Ned quát lên khi xuống ngựa.
Người quản gia cúi rạp đầu. “Tôi sẽ gửi tới các thành viên hội đồng lời cáo lỗi của ngài, thưa lãnh chúa.”
“Chết tiệt. Không,” Ned nói. Ông biết mình không nên xúc phạm hội đồng ngay khi vừa nhậm chức. “Tôi sẽ tới gặp họ. Nói với họ rằng xin họ vui lòng chờ tôi trong giây lát để tôi thay trang phục cho phù hợp.”
“Vâng, thưa lãnh chúa,” người quản gia nói. “Chúng tôi đã sắp xếp để ngài ở căn phòng cũ của Lãnh chúa Arryn tại Tháp Quân Sư, nếu như nó làm ngài hài lòng. Tôi sẽ ang đồ đạc của ngài tới.”
“Cám ơn,” Ned nói khi cởi găng tay cưỡi ngựa và giắt vào thắt lưng, rồi nói với Vayond Poole, người quản gia. “Hình như hội đồng đang cần tôi gấp. Giúp các con gái tôi tìm phòng ngủ, và bảo Jory giữ chúng ở đó. Arya không được đi khám phá gì hết.” Poole cúi đầu. Ned quay trở lại với vị quản gia của hoàng tộc. “Những cỗ xe ngựa của ta đang trên đường vào thành. Ta sẽ cần vài món đồ phù hợp.”
“Đây là vinh dự lớn cho tôi,” người quản gia nói.
Và thế là Ned sải bước tới phòng hội đồng, mệt mỏi rã rời, mặc đồ đi mượn, và thấy bốn thành viên của tiểu hội đồng đang đợi ông.
Căn phòng được bày biện khá nhiều đồ nội thất. Những tấm thảm thêu của thành Myr trải khắp sàn nhà, và ở góc phòng có đặt một bức phù điêu mang tới từ Đảo Summer khắc hình một trăm con thú trong thần thoại màu sắc tươi sáng. Treo trên bức tường là những bức tranh thêu của Norvos, Qohor và Lys, ngoài cửa còn có cặp nhân sư Valyria, mang đôi mắt ngọc hồng lựu sáng cháy âm ỉ trên khuôn mặt đá hoa cương đen.
Thành viên hội đồng mà Ned kém ưa nhất, thái giám Varys, đã sán lại hỏi chuyện ngay khi ông bước vào. “Lãnh chúa Stark, tôi vô cùng đau lòng khi biết về rắc rối của ngài trên vương lộ. Chúng tôi đều đã tới nhà nguyện thắp nến cầu nguyện cho hoàng tử Joffrey. Cầu cho hoàng tử nhanh bình phục.” Tay hắn để lại chút bụi phấn trên tay áo Ned, còn người hắn bốc ra thứ mùi ung ủng và ngòn ngọt như hoa ở nghĩa địa.
“Thần thánh đã nghe thấy lời cầu nguyện của ngài,” Ned trả lời, lạnh lùng nhưng lịch sự. “Hoàng tử đang dần khá hơn rồi.” Ông rút tay ra khỏi những móng vuốt của viên thái giám và đi tới nơi Lãnh chúa Renly đang đứng, cạnh bức phù điêu, trầm tĩnh nói chuyện cùng một người đàn ông thấp bé chỉ có thể là Ngón út. Renly lên tám tuổi khi Robert giành ngai báu, nhưng giờ cậu ta lớn lên, giống anh mình tới mức làm Ned bối rối. Mỗi khi nhìn cậu ta, Ned có cảm giác thời gian đang quay ngược lại và Robert đang đứng trước mặt ông, mới trở về sau chiến thắng trên dòng Trident.
“Có vẻ ngài đã tới nơi an toàn, Lãnh chúa Stark,” Renly nói.
“Cũng như ngài thôi,” Ned trả lời. “Xin ngài thứ lỗi, nhưng đôi lúc trông ngài giống hệt anh trai Robert của ngài.”
“Một bản sao đáng thương,” Renly nói kèm cái nhún vai.
“Nhưng ăn diện hơn,” Ngón út bông đùa. “Lãnh chúa Renly dành nhiều tiền cho quần áo hơn một nửa các phu nhân trong triều đình.”
Đó là sự thật. Lãnh chúa Renly đang mặc bộ đồ vải nhung xanh đậm, với cả tá những con hươu vàng thêu trên áo chẽn. Chiếc áo choàng nửa người hững hờ che một bên vai, được cố định bằng một ghim hoa bằng ngọc lục bảo. “Còn đầy tội ác kinh khủng hơn,” Renly cười nói. “Tỉ như cách ăn mặc của ngài.”
Ngón Út bơ lời chế nhạo đó đi. Cậu ta nhìn Ned với nụ cười xấc xược trên môi. “Tôi đã mong gặp ngài nhiều năm rồi, Lãnh chúa Stark. Chắc chắn phu nhân Catelyn có nói qua với ngài về tôi.”
“Có,” Ned lạnh lùng đáp. Sự kiêu căng ngạo mạn trong lời nhận xét vừa rồi đã chọc giận ông. “Tôi biết là ngài cũng biết anh trai Brandon của tôi.”
Renly Baratheon cười lớn. Varys chạy bổ tới nghe ngóng.
“Hơn cả rõ ấy chứ,” Ngón út nói. “tôi vẫn mang chút vết tích vì lòng nhân ái ngài ấy dành cho tôi. Brandon có nhắc tới tôi không?”
“Có, thường xuyên lắm và rất hào hứng nữa ấy chứ,” Ned nói, mong sao câu nói này sẽ kết thúc tất cả. Ông không có đủ kiên nhẫn chơi trò chơi này, trò chơi câu chữ.
“Tôi những tưởng nhiệt huyết không hợp với người nhà Stark chứ nhỉ,” Ngón út nói. “Ở phương nam này, người ta nói ngài sinh ra từ băng tuyết, và sau khi đi qua Neck ngài sẽ bị tan chảy.”
“Tôi không lên kế hoạch tan chảy sớm thế đâu, thưa Lãnh chúa Baelish. Ngài có thể tin tưởng điều này.” Ned tới bên bàn hội đồng và nói, “Maester Pycelle, tôi tin rằng ngài vẫn khỏe.”
Grand Maester ngồi tại chiếc ghế cao phía cuối bàn và từ tốn mỉm cười. “Đủ khỏe đối với một người ở độ tuổi của tôi, thưa Lãnh chúa,” ông lão trả lời. “nhưng tôi e là mình cũng hay mệt mỏi lắm.” Những sợi tóc trắng lưa thưa bao quanh vầng trán cao trên khuôn mặt phúc hậu. Vòng cổ của vị học sĩ này không phải loại vòng cổ mảnh một đường đơn giản như của Luwin, mà gồm hai mươi tư mắt xích nặng nề tạo thành một chiếc dây chuyền kim loại nặng chịch dài tới ngực. Những mắt xích được rèn từ đủ thứ kim loại mà loài người biết đến: sắt đen, vàng đỏ, đồng sáng, chì đục màu, thép, thiếc, bạc nõn, đồng thau, đồng thanh và bạch kim. Những viên ngọc hồng lựu và thạch anh tím cùng trân châu đen tô điểm thêm cho sợi dây kim loại, và đây đó lại điểm xuyết những viên ngọc lục bảo hoặc hồng ngọc. “Có lẽ chúng ta nên sớm bắt đầu,” Grand Maester nói, hai tay đan vào nhau đặt lên cái bụng bự. “Tôi sợ rằng tôi sẽ ngủ quên mất nếu chúng ta phải chờ đợi lâu hơn.”
“Theo như ý ngài thôi.” Ghế của nhà vua ở phía đầu bàn trống rỗng, trên những tấm nêm có thêu hình con hươu đội vương miện của nhà Baratheon bằng chỉ vàng. Ned ngồi bên cạnh chiếc ghế đó, phía tay phải của nhà vua. “Các lãnh chúa “ ông trịnh trọng nói, “tôi xin lỗi vì làm các ngài đợi lâu.”
“Ngài là quân sư,” Varys nói. “Chúng tôi phụng sự chỉ mong ngài hài lòng, thưa Lãnh chúa Stark.”
Khi những người khác ngồi vào vị trí, Eddard có cảm giác mãnh liệt rằng mình không thuộc về nơi này, về căn phòng này, với những người đàn ông này. Ông nhớ điều Robert đã nói với ông trong hầm mộ bên dưới Winterfell. Tôi bị bao quanh bởi những kẻ nịnh thăn và lũ ngốc, nhà vua cứ khăng khăng như vậy. Ned nhìn xuống bàn hội đồng và tự hỏi ai là nịnh thần và ai là kẻ ngốc. Ông nghĩ sớm muộn gì cũng biết thôi. “Chúng ta chỉ có năm người,” ông nhận định.
“Lãnh chúa Stannis đã thân chinh tới đảo Dragonstone, không lâu sau khi nhà vua vi hành lên phương bắc,” Varys nói, “Và Ser Barristan lịch lãm của chúng ta chắc chắn đang đi cạnh nhà vua về thành, đúng như điều mà một vị tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân cần làm.”
“Có lẽ chúng ta nên chờ Ser Barristan và nhà vua tới họp cùng,” Ned gợi ý.
Renly Baratheon cười lớn. “Nếu chúng ta đợi anh trai tôi xuất hiện, có lẽ chúng ta sẽ phải ngồi rất lâu đây.”
“Vị minh quân Robert của chúng ta còn nhiều mối quan tâm,” Varys nói. “Ngài sẵn lòng phó thác những vấn đề nhỏ nhặt cho chúng tôi, để giúp ngài giảm bớt gánh nặng.”
“Ý của Lãnh chúa Varys là những vấn đề liên quan tới tài chính, mùa màng