Chương 63: Chương 05
CHƯƠNG 5: ARYA
Bọn họ khởi hành từ lúc tờ mờ sáng, vượt qua rừng, các vườn trái cây và nông trại, xuyên qua các ngôi làng nhỏ, thị trấn buôn bán Đông đúc và các trang viên lớn. Trời dần về tối, họ hạ trải nghỉ ngơi, cùng ăn dưới ánh sáng của Hồng Kiếm. Mọi người được cắt đặt thay phiên nhau canh gác. Xuyên qua cây cối, Arya thấy ánh lửa chớp lên từ phía trang trại của các lữ khách khác. Có vẻ ngày càng có nhiều trại mọc lên, và giao thông trên đường kingsroad ngày càng Đông đúc.
Bất kể là sáng, trưa, chiều hay tối, ngày càng nhiều người xuất hiện: cả các cụ già và trẻ con, cả người lớn và người nhỏ, các cô gái đi chân trần hay phụ nữ bế trẻ con. Vài người có xe ngựa chở hàng hoặc dùng xe đẩy. Phương tiện cưỡi còn đa dạng hơn: Ngựa lớn, ngựa nhỏ, con la, con lừa hoặc bất cứ con gì có thể đi, chạy hoặc lăn. Một người phụ nữ dẫn theo một con bò sữa với con gái nhỏ cưỡi trên đó. Arya cũng nhìn thấy một vị thợ rèn đẩy chiếc xe chở các dụng cụ: búa, cặp gắp than và thậm chí còn có cả cái đe. Không lâu sau lại có một người khác với một xe khác, chỉ các bên trong là hai đứa bé còn rất nhỏ. Nhưng hầu hết mọi người đều đi bộ, vai khoác hàng hóa, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi và cảnh giác. Họ đi về phía Nam, tiến về thành phố, tiến về King’s Landing, và chỉ có một phần trăm những người kiệm lời với Yoren và đồng ý tiến về phương Bắc, chia sẻ trách nhiệm với ông. Bé tự hỏi tại sao không ai muốn cùng đường với họ.
Rất nhiều người lữ hàng mang theo vũ khí. Arya đã nhìn thấy chủy thủ và đoản đao, liềm và búa và đâu đó còn có cả kiếm. Vài người còn lấy cây là côn, hoặc thành gậy chống. Họ nắm chặt vũ khí và nhìn đầy thèm khát vào các xe chở hàng khi chúng đi qua, tuy nhiên cuối cùng họ cũng không có hành động nào. Đối phó với ba mươi người là quá khó, dù trong xe có bất kỳ thứ gì, Syrio nói: Hãy nhìn bằng mắt và nghe bằng tai.
Một ngày, một người đàn bà điên ở ven đường bắt đầu hét chói tai với họ “Bọn ngu ngốc, họ sẽ giết chúng mày, bọn ngu,” bà ta gầy như con bù nhìn rơm, mắt trống rỗng, hai chân đầy máu.
Sáng hôm sau, một thương nhân nói năng ngọt sớt cưỡi một con ngựa cái đến gặp Yoren tỏ ý muốn mua các xe hàng của ông cùng mọi thứ kèm theo bằng một phần tư giá trị. “Đây là chiến tranh, và họ sẽ lấy tất cả những gì họ muốn, anh tốt hơn là nên bán chúng cho tôi, bạn ạ”. Yoren quay đầu đi chỗ khác không thèm trả lời.
Cùng ngày, Arya nhìn thấy ngôi mộ đầu tiên, một gò đất nhỏ bên đường, giống như ngôi mộ ột đứa trẻ. Một tấm thủy tinh được cắm trên đất mềm và Lommy rất muốn lấy nó làm của riêng cho đến khi Bull nói hắn tốt hơn là để người chết được yên. Đi thêm vài kilomet, Praed phát hiện ra những phần mộ được sắp xếp qua loa. Sau đó, không ngày nào qua đi mà bọn họ không nhìn thấy mộ.
Có lần Arya chợt bừng tỉnh trong đêm, cảm thấy sợ hãi vì một lý do mà bé không biết. Trên cao, Hồng Kiếm vẫn tỏa ánh sáng trên bầu trời như nửa ngàn vì sao. Đêm nay có vẻ kỳ lạ, dù bé có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của Yoren, tiếng lốp bốp của lửa và thậm chí là tiếng ngáy của mấy con lừa. Phảng phất toàn bộ thế giới đều ngừng lại để thở và sự yên tĩnh này khiến bé phát run. Cầm chặt thanh Kim, bé lại chìm trong giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, khi Praed không thức dậy, Arya nhận ra bé không nghe thấy tiếng ho khan của hắn. Họ đào một ngôi mộ, đưa vị lính đánh thuê chôn xuống nơi hắn ngủ. Trước khi chôn, Yoren lột bỏ mọi thứ đáng giá trên người hắn. Có người lấy giày, có người lấy thanh chủy thủ. Áo mà mũ giáp cũng được lột ra. Yoren trao thanh kiếm của hắn cho Bull. “Nhìn tay của cậu có thể học cách sử dụng cái này,” ông nói với hắn. Một cậu bé tên là Tarber lấy tay đặt một quả trên người Praed, vì vậy sau này có thể mọc lên một cây sồi, đánh dấu nơi táng thân của hắn.
Buổi chiều hôm đó họ dừng nghỉ ngơi tại một nhà nghỉ trong làng. Yoren đếm lại số tiền trong túi và quyết định họ có thể ăn nóng. “Chúng ta sẽ ngủ ở ngoài trời như mọi khi, nhưng ở đây họ có nhà tắm, nếu bất kỳ ai trong số các người cần nước nóng và xà phòng thì cứ gọi.”
Arya không dám, dù bây giờ người bé có hôi và chua như Yoren. Vài sinh vật đang sống trong bộ quần áo bé đang mặc từ Flea Bottom và có vẻ chúng vẫn chưa muốn rời đi. Tarber và Hot Pie và cả Bull dẫn đầu hàng ngũ tắm rửa. Những người khác ngồi trước cửa nhà tắm chờ. Phần còn lại thì đi vào đại sảnh nhà nghỉ. Yoren thậm chí còn kêu Lommy mang rượu đến cho ba người nhốt trong cũi sắt sau xe hàng.
Một lúc sau, những người đã tắm rửa và không tắm rửa giống nhau cùng ăn món bánh thịt lớn nóng sốt và táo bỏ lò. Ông chủ nhà nghỉ còn chúc họ một tuần bia. “Nhiều năm trước tôi có một cậu em trai cũng mặc áo đen. Nó là một đứa phục vụ, thông minh, nhưng một ngày có người nhìn thấy nó ăn cắp hạt tiêu trên bàn của một vị đại nhân. Nó thích vị đó nên cầm một nắm, đáng tiếc Hiệp sĩ Malcolm là một người nghiêm khắc. Ông có mang hạt tiêu đến Tường Thành không?”
Khi Yoren gật đầu, ông chủ nhà nghỉ thở dài: “Thật xấu hổ. Lync rất thích hạt tiêu đó.”
Arya nhấp một ngụm to, rồi xúc một thìa bánh vẫn còn nóng trên lò. Bé nhớ rằng, đôi khi Cha vẫn cho họ uống một cốc bia. Sansa thường nhăn mặt khi nếm và nói rằng rượu tốt hơn nhiều, nhưng Arya thì rất thích. Nghĩ đến Sansa và Cha, bé lại thấy buồn.
Nhà trọ đầy người đi về phía Nam, và khi nghe Yoren nói họ đang đi về phía Bắc thì tiếng khinh thường nổi lên khắp nơi trong đại sảnh “Các ông sẽ quay lại nhanh thôi,” chủ nhà trọ cam đoan “Chẳng có ai đi về phương Bắc cả. Nửa số đồng ruộng đã bị đốt cháy và những người dân nào còn ở lại đều cố thủ trong hang. Có một đám vừa cưỡi ngựa đi buổi sáng thì buổi chiều đã thấy quay lại.”
“Điều đó chẳng là gì với chúng tôi cả.” Yoren quật cường “Tully hay Lannister không quan hệ gì với chúng tôi cả. Đội Tuần không ủng hộ ai.”
Lãnh chúa Tully là ông ngoại mình, Arya nghĩ. Và có quan hệ với bé, nhưng bé cắn môi và tiếp tục yên lặng ngồi lắng nghe.
“Không chỉ có Lannister và Tully,” chủ nhà trọ nói “còn có những người hoang dã từ Dãy Núi Mặt Trăng xuống, hãy cố gắng nói với họ rằng các ông không quan tâm. Và nhà Stark cũng tham gia vào nữa, vị lãnh chúa trẻ cũng xuất chinh, Con trai của nguyên Cánh tay phải của nhà vua …”
Arya ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe. Có phải ông ta đang ám chỉ Robb?
“Ta nghe nói cậu bé ra trận cùng với một con sói?” một người đàn ông tóc vàng tay cầm chén rượu tiếp lời.
“Thông tin vỉa hè ấy mà.” Yoren phun ra.
“Người đàn ông nói với tôi điều đó đã trực tiếp nhìn thấy. Anh ta thề con sói lớn như một con ngựa.”
“Những lời thề không giúp câu chuyện trở nên đáng tin, Hod.” Chủ nhà trọ nói “Ông tiếp tục thề sẽ trả số tiền ông nợ, và tôi còn chưa thấy một xu lẻ,” cả đại sảnh bất cười lớn và khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng đỏ au.
“Đây đúng là một năm tồi tệ của những con sói,” một người đàn ông sắc mặt vàng khè, trên người mặc áo choàng xanh đầy phong trần nói “Quanh hồ Gods Eye, bầy sói trở lên liều lĩnh hơn rất nhiều so với những gì người ta nhớ.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cừu, quạ, chó không là gì, chúng giết bất cứ khi nào chúng thích, và ngay cả người bọn chúng cũng không sợ. Nếu muốn sống thì các người đừng qua các khu rừng ở đó vào ban đêm.”
“À, đó cũng là những thông tin vỉa hè khác, và cũng chẳng đáng tin hơn.”
“Ta nghe thấy điều tương tự từ đứa em họ, và nó không phải là đứa nói dối,” một người lão bà thêm vào “nó nói rằng bầy sói này lên đến hàng trăm con và là những sát thủ thực sự. Dẫn đầu đoàn là một con sói cái, một con quỷ đến từ địa ngục.”
Một con sói cái. Arya uống một ngụm bia, bụng cân nhắc. Gods Eyecos gần Trident không? Nó ước có một tấm bản đồ ở đây. Bé đã thả Nymeria gần Trident. Bé không muốn điều đó, nhưng Jory nói không có lựa chọn nào khác, nếu con sói của bé quay về cùng bọn họ thì nó sẽ bị giết vì tội cắn Joffrey, dù hắn bị cắn là xứng đáng. Bọn chúng lớn tiếng gào lên mắng chửi và ném đá. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi Arya ném vài viên đá trở lại và con sói vương cuối cùng không đuổi theo. Giờ thì có khi nó không nhận ra mình mất, Arya nghĩ, hoặc dù nó có nhận ra thì nó cũng ghét mình rồi.
Người đàn ông mặc áo choàng xanh nói tiếp: “Ta nghe nói có lần con quỷ này đi vào một ngôi làng… vào ngày mở phiên chợ, có người ở khắp nơi và nó cả gan đi dạo như thể người ta mời nó, cho đến khi có đứa trẻ khóc váng lên trên tay mẹ. Khi câu chuyện đến tai Lãnh chúa Mooton ông ấy và con trai thề sẽ làm thịt nó. Họ mang theo một đám chó săn săn đuổi nó và xém chút mất mạng. Không một con chó nào sống trở về. Không một con nào.”
“Đó chỉ là một câu chuyện đồn thổi.” Arya thốt ra trước khi ngăn cản chính mình “Những con sói không ăn trẻ con.”
“Và cậu thì biết gì về nó, nhóc?” Người đàn ông mặc áo choàng xanh cất tiếng hỏi.
Trước khi bé nghĩ đến câu trả lời, Yoren đã nắm tay bé “Thằng bé này say bia rồi. Chuyện là vậy đấy.”
“Không, cháu không say. Chúng không ăn thịt trẻ con…”
“Ra ngoài, thằng bé này… và ở đó cho đến khi cậu học các giữ yên lặng khi người lớn nói chuyện.” Ông đẩy bé đi qua lối cửa hông “Ra ngoài cho ta và xem thằng bé chăn ngựa đã cho chúng uống nước chưa.”
Arya bước ra ngoài, tức giận muốn chết. “Chúng sẽ không ăn thịt trẻ con” bé thì thầm, lấy chân đá vào tảng đá. Tảng đá lăn tròn và đứng lại dưới xe chở hàng.
“Cậu bé,” một giọng thân mật cất lên “cậu bé dễ thương.”
Một trong những người đàn ông bị nhốt trong cũi sắt đang nói chuyện với bé. Arya cẩn thận tiến lại xe chở hàng, một tay nắm chặt thanh Kim.
Người tù giơ cốc rượu trống lên, tiếng xích kêu lên theo mỗi chuyển động của anh ta. “Một người nào đó muốn được thưởng thức vị bia. Một người nào đó đang khát trong khi phải đeo cái còng tay thật nặng.” Hắn là ngời trẻ nhất trong bọn, vóc dáng cân đối, khuôn mặt thanh tú, luôn mỉm cười. Mái tóc của hắn một bên đỏ, một bên trắng, vì bị nhốt trong lao và đi đường xa nên trông có vẻ bẩn và rối. “Người đàn ông này cũng muốn được tắm rửa,” hắn nói khi thấy cách Arya đang nhìn mình “Một cậu bé có thể kết bạn.”
“Tôi có bạn rồi.” Arya nói.
“Ta chẳng thấy ai cả.” Người không có mũi nói. Hắn trông mập lùn và béo, có đôi tay rất to. Mái tóc đen dài che khuất tay, chân và ngực, thậm chí cả lưng. Hắn gợi cho Arya nhớ tới bức tranh trong một quyển sách vẽ một con khỉ đột trên quần đảo Mùa Hè. Cái hố trên mặt hắn khiến người ta khó dám nhìn lâu.
Người đầu hói mở miệng, tiếng gió rít lên giống như con thằn lằn trắng đang rít, khiến Arya hoảng sợ, quay người bé phát hiện ra hắn đang há mồm rộng lè lưỡi hướng đến bé, nhưng nó cũng không hoàn toàn giống lưỡi mà giống như một miếng thịt. “Dừng lại” bé thốt lên.
“Người đàn ông này không có quyền chọn bạn trong nhà tù tăm tối,” tên tù nhân đẹp trai với mái tóc đỏ và trắng nó. Có gì đó trong cách hắn nói chuyện khiến bé nhớ đến Syrio; rất giống nhưng lại không giống. “Hai người kia, họ không được lịch sự lắm. Người nào đó mong nhận được sự tha thứ. Cậu tên là Arry, phải không?”
“Chốc Đầu”, người không mũi nói “Chốc đầu, chốc mặt, thằng bé gầy như que củi. Hãy cẩn thận, Lorath, nó có thể đánh mày bằng cây gậy đó đấy.”
“Arry, người đàn ông này phải cảm thấy xấu hổ vì đồng bạn của mình,” người đàn ông đẹp trai nói “Người này thật vinh hạnh là Jaqen Hghar, từng là Thành Phố Tự Do của người Lorath. Sớm biết thế này thì hắn đã ở nhà. Thằng bạn vô giáo dục của người này có tên là Rorge’’ - hắn vẫy cốc rượu hướng tới người đàn ông không mũi – “và Biter”. Biter lại hướng về phía bé lè lưỡi, lộ ra hàm răng vàng khè “Người thì phải có tên chứ, không phải sao? Biter không thể nói và Biter không thể viết nhưng hàm răng hắn vô cùng sắc, vì vậy người ta gọi hắn là Biter và hắn cười. Cậu không thích chúng ta sao?”
Arya bước lùi lại “Không”. Họ không thể tổn thương mình, bé tự nhủ, tất cả bọn họ đang bị xích.
Hắn lại nâng cốc rượu “Người thì phải khóc.”
Rorge, người không mũi, nguyền rủa một tiếng rồi nâng cốc hướng về phía bé. Hắn tuy bị còng tay, nhưng nếu không phải Arya tránh xa ra, vẫn nâng được cốc rượu đặt lên đỉnh đầu bé “Cái thằng kia, mang bia đến cho chúng ta, nhanh lên!”
“Câm mồm lại.” Arya cố suy nghĩ xem Syrio sẽ xử lý tình huống này như thế nào. Bé rút ra thanh kiếm gỗ mà bé hay luyện tập.
“Tiến lại đây,” Rorge nói “và ta sẽ đập chết mày bằng thanh gỗ đó.” Sự sợ hãi còn đả thương người ta hơn cả dao kiếm. Arya buộc mình tiến về phía xe chở hàng. Bước đi càng lúc càng khó khăn. Dũng mãnh như sói vương, bình tĩnh như mặt nước. Thanh kiếm dơ cao quá đầu. Syrio sẽ không sợ chúng. Bé tiếp tục tới gần lúc chạm vào bánh xe thì Biter chuyển động chân và muốn bắt bé, tiếng sắt thép vang lên kẽo kẹt. Nhờ dây xiềng, tay hắn trở nên quá ngắn, không thể chạm vào mặt bé, cách đúng nửa bàn chân. Hắn kêu lên rít rít.
Bé đánh hắn, mạnh, chuẩn xác ngay giữa đôi mắt ti hí.
Kêu la thảm thiết, Biter lùi lại, rồi sau đó lấy toàn sức lao lên. Cái xích trượt ra, xoắn lại và căng như dây đàn. Arya nghe thấy tiết cọt kẹt của thanh gỗ khô khi những vòng sắt khổng lồ vặn xoắn với sàn của xe chở hàng. Đôi tay trắng bệch khổng lồ liều mạng vươn ra hết sức để bắt được bé khiến cho những mạch máu trên sải tay dài của Biter vằn lên, nhưng hắn thủy chung không thể giãy giụa được hơn và cuối cùng ngã ngồi xuống. Máu từ vết thương chảy trên má.
“Một cậu bé hữu dũng vô mưu,” người có tên là Jaqen H’ghar nhận xét. Arya chậm rãi lui khỏi xe ngựa. Đột nhiên cảm thấy có tay đặt lên bả vai, bé quay người lại, nắm chặt thanh kiếm gỗ, nhưng đó chỉ là Bull “Anh đang làm gì ở đây?”
Hắn giơ đôi tay lên phòng vệ: “Yoren nói chúng ta không được lại gần ba người kia.”
“Tôi không sợ họ.” Arya nói.
“Vậy thì cậu thật ngu ngốc. Anh sợ họ.” Tay Bull lại nắm chặt chuôi kiếm và Rorge bắt đầu cười lớn.
“Đi thôi.”
Arya lê chân trên mặt đất, nhưng bé để Bull dẫn bé đi vòng lên phía trước nhà trọ. Tiếng cười của Rorge và tiếng huýt sáo của Biter vang theo “Muốn đánh nhau không?” Bé hỏi Bull. Bé muốn đánh cái gì đó cho xả tức.
Hắn nháy mắt với bé, hoảng sợ. Mái tóc đen dày xõa xuống che đi đôi mắt xanh thẳm, vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm xong.
“Anh sẽ làm cậu bị thương.”
“Anh sẽ không.”
“Cậu không biết anh mạnh thế nào đâu.”
“Anh không biết tôi nhanh thế nào đâu.”
“Arry, đây là do cậu yêu cầu đấy.” Hắn rút ra thanh kiếm của Praed “Tuy được làm bằng thép rẻ tiền nhưng nó vẫn là thanh kiếm thật.”
Arya rút thanh Kim “Cái này được làm bằng thép tốt và nó thật hơn thanh của anh.”
Bull lắc đầu “Hãy hứa là cậu không khóc nếu anh đâm vào cậu.”
“Tôi sẽ hứa nếu anh cũng thế.” Bé nhảy sang một bên, thủ thế như một vũ công trên mặt nước, nhưng Bull không chuyển động. Hắn đang nhìn cái gì đó phía sau bé “Làm sao thế?”
“Áo choàng vàng,” khuôn mặt hắn giật giật.
Không thể nào, Arya nghĩ, nhưng khi bé liếc mắt nhìn phía sau, họ đang đi cưỡi ngựa trên kingsroad, sáu người mặc áo chẽn màu đen và áo choàng vàng của Đội Tuần thành phố. Một người là quan quân, trước ngực đeo áo giáp thêu bốn cái đĩa vàng. Chúng tiến thẳng đến trước nhà trọ.
Hãy nhìn bằng mắt, giọng nói của Syrio như cất lên thì thầm. Ánh mắt bé nhìn thấy mồ hôi dưới yên ngựa; những con ngựa này đã đi một quãng đường dài và vất vả. Hãy bình tĩnh như mặt nước, bé nắm lấy tay Bull và kéo hắn trốn sau một cây tùng cao lớn, đang nở hoa.
“Làm sao vậy?” Hắn nói “Cậu đang làm gì? Buông ra.”
“Tĩnh như bóng.” Bé thì thầm, kéo hắn ngồi xổm xuống.
Vài người trong đoàn của Yoren đang ngồi trước cửa phòng tắm chờ đến lượt.
“Mấy người kia,” một trong những gã mặc áo choàng vàng kêu to “các người có phải là những người gia nhập đội quân áo đen?”
“Có thể.” một người cẩn thận trả lời.
“Các cậu bé, chúng tôi muốn gia nhập vào đội của các cậu hơn.” Reysen già cất lời “Chúng tôi nghe nói Tường Thành rất lạnh.”
Viên quan quân trong đoàn áo choàng vàng xuống ngựa “Ta nhận được mệnh lệnh tìm một thằng bé…”
Yoren bước ra khỏi nhà trọ, vuốt bộ râu đen dày “Ai muốn tìm thằng bé?”
Những tên mặc áo choàng vàng khác cùng xuống ngựa đứng bên cạnh. “Sao chúng ta phải trốn?” Bull thì thầm.
“Người họ muốn tìm là tôi.” Arya thì thầm trả lời. Tai hắn đầy mùi xà phòng. “Anh im lặng đi.”
“Thái hậu muốn tìm nó, ông già, đó không phải việc của ông.” Viên quan quân nói, rút từ thắt lưng ra một cuộn giấy “Đây, dấu trên thư của thái hậu và mệnh lệnh.”
Phía sau gốc cây, Bull lắc đầu đầy nghi ngờ “Tại sao thái hậu lại muốn bắt cậu, Arry?” Bé đánh bả vai hắn “Yên lặng đi.”
Yoren giơ tay cầm cuộn thư được đóng dấu vàng. “Đẹp tuyệt.” Ông phun ra “Tuy nhiên, thằng bé này giờ đang ở Đội Tuần Đêm. Bất luận nó đã làm gì trong thành phố thì giờ cũng không còn ý nghĩa.”
“Thái hậu không quan tâm đến quan điểm của ông, lão già, và cả của tôi nữa.” Viên quan quân nói “Tôi phải có thằng bé đó.”
Arya nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng bé biết mình sẽ không thể chạy xa trên con lừa của mình khi mà những gã mặc áo choàng vàng kia đuổi theo bằng ngựa. Và bé cũng mệt mỏi vì chạy trốn rồi. Bé đã chạy trốn khi Ser Meryn đến bắt và lại tiếp tục chạy khi họ giết Cha. Nếu bé là một vũ công nước thực sự, bé sẽ ra ngoài đó với thanh Kim cầm trên tay và giết tất cả bọn họ, và không bao giờ chạy trốn bất kỳ ai nữa.
“Cậu sẽ không có bất kỳ ai.” Yoren quật cường “Có luật lệ rõ ràng cho những điều này.” Tay mặc áo choàng vàng rút thanh đoản kiếm “Cái này là luật.”
Yoren nhìn vào lưỡi kiếm: “Đó không phải là luật, chỉ là một thanh kiếm. Vừa hay ta có cũng có.” Viên quan quân mỉm cười: “Lão già ngu ngốc. Ta có năm người cùng theo.”
Yoren bình thản: “Vừa hay ta có ba mươi người.”
Viên quan quân bật cười: “Đám này sao?” Một người có chiếc mũi gãy hét to: “Ai lên trước?” Kèm theo tiếng hét, hắt rút vũ khí.
Tarber nhặt một cây rơm đứng ra “Tôi trước.”
“Không, tôi trước.” Cutjack kêu lên, tay thợ đá mập mạp rút chiếc búa lúc nào cũng cài trên lưng tiến lên.
“Tôi nữa.” Kurz đang ngồi trên mặt đất đứng lên, tay cầm con dao dùng để tước vỏ cây “Tôi và hắn.” Koss cầm cung tên bước lên.
“Tất cả chúng tôi.” Reysen nói đứng lên cầm cây gậy chống. Dobber trần truồng bước ra từ nhà tắm, tay vẫn ôm một bọc quần áo, nhìn thấy tình hình liền vứt toàn bộ ngoại trừ con dao găm “Có đánh nhau à?” Hắn hỏi.
“Tôi đoán thế.” Hot Pie nói, nắm chặt bốn hòn đá lớn chuẩn bị ném. Arya không thể tin những gì bé đang nhìn thấy. Bé ghét Hot Pie! Nhưng tại sao hắn lại mạo hiểm thân mình vì bé?”
Tên mũi gãy vẫn cảm thấy buồn cười: “Này mấy đứa con gái cần ném ngay mấy viên đá và gậy gộc đi trước khi bị đánh nhừ đòn. Không ai trong số chúng mày biết cầm kiếm à.”
“Tôi biết.” Arya tuyệt không muốn họ hy sinh bản thân vì bé như Syrio. Bé không thể. Cầm chặt thanh Kim trong tay, bé sử dụng tư thế vũ công nước.
Mũi gãy cười to. Viên quan quân nhìn đánh giá bé từ trên xuống dưới “Bỏ lưỡi kiếm ra, bé gái, không ai muốn làm ngươi bị thương.”
“Ta không phải là một bé gái.” Bé tức giận hô to. Chuyện gì với bọn chúng thế? Chúng cưỡi ngựa một quãng đường
Chương 64: Chương 06 - Phần 1
CHƯƠNG 6: JON
“Sam.” Jon gọi khẽ.
Không khí tràn ngập vị giấy, bụi và thời gian. Trước mặt hắn một giá sách bằng gỗ cao lớn như một tòa nhà, chất đầy những cuốn sách đóng bìa bằng da va những cuộn da cổ xưa. Một ngọn đèn leo lắt phát ra từ nơi nào đó trong phòng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Jon thổi tắt ngọn nến đang mang tránh việc những trang giấy khô có thể bén lửa từ ngọn nến. Thay vào đó, hắn đi theo ánh đèn, dẫn xuống một lối đi hẹp phía dưới trần nhà hình vòm. Hắn toàn thân màu đen, mái tóc đen, khuôn mặt dài và đôi mắt xám, trông như bóng ma trong đêm. Ngay đôi găng tay đeo trên tay cũng là da chuột chũi màu đen. Tay phải là vì vết bỏng chưa lành, chỉ còn đeo bao tay bên trái nên trông như thằng ngốc.
Samwell Tarly đang khom người ngồi trên một cái bàn đặt trong một hốc hang động. Ngọn đèn phát sáng trên đầu hắn. Hắn đứng dậy khi nghe thấy tiếng bước chân của Jon.
“Cậu đã ở đây cả đêm?”
“Tôi á?” Sam nhìn có vẻ ngạc nhiên.
“Cậu không ăn sáng cùng chúng tôi, và giường ngủ của cậu không có dấu người nằm lên.” Rast đưa ra ý tưởng rằng có lẽ Sam bỏ trốn, nhưng Jon không bao giờ tin điều đó. Đào binh cũng cần có dũng khí, và Sam thì ngay cả thứ này cũng không có.
“Đã sáng rồi sao? Ở dưới này không có cách nào biết đến thời gian.”
“Sam, cậu đúng là một đứa ngốc dễ thương.” Jon nói “Tôi hứa với cậu là cậu sẽ nhớ chiếc giường đó khi chúng ta phải ngủ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng.”
Sam ngáp “Học sĩ Aemon muốn tôi tìm bản đồ cho đại nhân tham mưu trưởng. Tôi không bao giờ nghĩ… Jon, những quyển sách, cậu đã bao giờ nhìn thấy số lượng nhiều như vậy chưa? Có đến hàng ngàn cuốn.”
Jon nhìn hắn chằm chằm “Thư viện ở Winterfell có hơn một trăm cuốn. Cậu đã tìm thấy bản đồ chưa?”
“Ồ, có.” Ngón tay của Sam chỉ tay trên bàn, những ngón tay béo múp như thanh xúc xích múa may trên những quyển sách và các cuộn da trước mặt. “Ít nhất là một tá.” Hắn mở một tấm da dê “Màu vẽ đã nhạt, nhưng cậu có thể nhìn thấy nơi người vẽ bán đồ đã đánh dấu những ngôi làng hoang dã và có những quyển sách khác… nó đâu rồi nhỉ? Tôi vừa đọc nó vừa xong.” Hắn nhặt vài cuộn da bên cạnh, phủi bụi dính trên lớp da “Đây là,” hắn cung kính “chuyến du khảo được viết bởi một người lang thang tên là Redwyn từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower) đến Điểm Cô Độc (Lorn Point) trên Bờ Biển Đóng Băng (Frozen Shore). Trên đây không ghi ngày tháng nhưng ông ấy có nhắc đến một người tên Dorren Stark là Vua Phương Bắc, vì vậy nó phải được viết trước thời kỳ của Kẻ Chinh Phục. Jon, họ đã chiến đấu với những người khổng lồ! Redwyn thậm chí còn nói chuyện với những đứa trẻ trong khu rừng, tất cả đều ghi ở đây.” Hắn cẩn thận lấy ngón tay mở từng trang sách “Ông ấy cũng vẽ bản đồ, nhìn xem…”
“Sam, cậu cũng có thể viết sách sau chuyến tuần tra này của chúng ta.”
Ý hắn muốn cổ vũ Sam, nhưng có lẽ đã chọn sai chủ đề. Điều cuối cùng Sam cần là có người nhắc nhỏ hắn về chuyện gì họ sẽ phải đối mặt vào ngày mai. Hắn mân mê mấy cuốn da một cách vô thức “Còn rất nhiều bản đồ. Nếu tôi có thời gian tìm kiếm… mọi thứ đang là một mớ lộn xộn. Dù vậy, tôi có thể sắp xếp chúng theo trật tự, tôi biết tôi có thể, nhưng phải cần thời gian… à, nói thật là phải mất đến hàng năm trời.”
“Mormont không muốn phải chờ lâu đến thế để có mấy cái bản đồ.” Jun rút một cuộn da trong thùng, dính đầy bụi bặm. Một góc bị bong ra dưới ngón tay hắn và hắn mở nó ra “Nhìn này, cuộn da này đang bị vỡ,” hắn nói, nhíu mày nhìn dòng chữ viết bị phai màu trong đó.
“Cẩn thận đấy.” Sam đi vòng qua bàn lấy cuộn da từ tay hắn, giữ nó như thể cuộn da là một con thú đang bị thương. “Những cuốn sách quan trọng thường được sao chép khi họ cần chúng. Vài cuốn sách cổ nhất có lẽ đã được sao chép thành hơn năm mươi bản đấy.”
“À, đừng quan tâm đến chuyện sao chép quyển này. Hai mươi ba thùng cá tuyết ngâm chua; mười tám bình dầu cá; một thùng muối…”
“Một kho hàng,” Sam nói “hay có lẽ là một danh sách bán hàng.”
“Ai quan tâm cá tuyết ngâm chua giá bao nhiêu tiền vào sáu trăm năm trước?” Jon lầm bầm.
“Tôi quan tâm.” Sam cẩn thận đặt cuộn da vào thùng, đúng chỗ Jon vừa rút nó ra “Cậu có thể học cách tính toán từ những thứ như vậy.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thực sự cậu có thể học nó. Nó sẽ giúp cậu biết được lúc đó Đội Tuần Đêm có bao nhiêu người, họ sống bằng cách nào, họ ăn gì…”
“Họ ăn thức ăn,” Jon nói “và họ đã sống như chúng ta đang sống.”
“Jon, cậu có thể sẽ thấy ngạc nhiên đấy. Nơi này chính là kho châu báu.”
“Tùy cậu nghĩ.” Jon nghi ngờ. Kho châu báu có nghĩ là có vàng, bạc và đá quý, chứ không phải bụi, nhện và da mục.
“Tôi nghĩ vậy đấy.” Cậu béo kích động. Hắn lớn tuổi hơn Jon, theo đúng tuổi thì đã là một người đàn ông nhưng nhìn bất cứ mặt nào cũng như một cậu bé. “Tôi tìm thấy những bản vẽ về cây lương mộc và một cuốn sách về ngôn ngữ của những đứa trẻ trong rừng… cả những công việc mà ngay cả Citadel chưa bao giờ có, những cuộn da từ thời người Valyria cổ, cách tính các mùa được viết bởi những học sĩ chết từ hàng ngàn năm trước.”
“Những cuốn sách vẫn còn ở đây khi chúng ta trở về.”
“Nếu chúng ta trở về…”
“Hùng Lão đã tuyển chọn hai trăm người có kinh nghiệm, ba phần tư trong số họ là kỵ binh. Chưa kể Qhorin Nửa Tay sẽ mang thêm một trăm huynh đệ khác từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower). Cậu sẽ an toàn khi như cậu ở lâu đài của Cha cậu tại Horn Hill.”
Samwell Tarly cười buồn: “Tôi cũng chưa bao giờ an toàn trong lâu đài của Cha tôi.”
Jon nghĩ các chư thần thường thích những trò đùa độc ác. Pyp và Toad muốn được tham gia vào đội tuần tra lớn lần này thì bị phái ở lại phòng thủ Lâu Đài Đen (Castle Black), trong khi Samwell Tarly, anh chàng thừa hiểu mình nhút nhát, béo tròn, nhát gan, cưỡi ngựa cũng tồi như đánh kiếm, thì lại phải đối mặt với rừng già. Hùng Lão (The Old Bear) mang theo hai con quạ để chúng có thể gửi tin về tòa thành. Học sĩ Aemon thì mù và sức khỏe quá yếu để cưỡi ngựa đi cùng, vì vậy phải để học trò thay thế. “Sam, chúng tôi cần cậu chăm sóc những con quạ. Và ai đó phải giúp ta giữ cho Grenn khiêm tốn một chút.”
Cằm của Sam như rớt xuống. “Cậu cũng có thể tự mình chăm sóc mấy con quạ, cũng có thể khiến Grenn khiêm tốn, hoặc ai đó cũng được.” Thanh âm của hắn mang chút tuyệt vọng “Tôi đã nhìn thấy cậu thực hiện công việc. Cậu cũng biết viết chữ, và cậu có thể giúp đại nhân Mormont viết thư giống tôi.”
“Tôi là người phục vụ cho Hùng Lão và sẽ luôn phải ở bên ông ấy, chăm sóc cho con ngựa của ông ấy, dựng lều trại cho ông ấy; vì vậy tôi sẽ không có thời gian để ý mấy con chim. Sam, cậu đã tuyên thệ. Giờ cậu là một người anh em trong Đội Tuần Đêm.”
“Chả lẽ người anh em trong Đội Tuần Đêm không được quyền sợ sao.”
“Tất cả chúng ta đều sợ. Có phải ngốc đâu mà không sợ.” Có quá nhiều kỵ binh mất tích trong hai năm qua, ngay cả Benjen Stark, chú của Jon, cũng không thoát. Họ đã tìm thấy hai người trong đội của chú ấy trong rừng, bị giết một cách hung bạo, nhưng lại biến thành xác sống chuyển động trong đêm. Nhớ lại việc này, những ngón tay bị bỏng của Jon không tự chủ được run lên. Hắn vẫn mơ thấy kẻ đó hàng đêm, Othor đã chết với đôi mắt xanh thiêu đốt và đôi tay đen lạnh giá, nhưng đó là điều cuối cùng Sam cần nghe. “Cha tôi nói với tôi rằng không cần cảm thấy thẹn vì sợ hãi, mà quan trọng chúng ta phải biết đối mặt với nó. Đi nào, tôi sẽ giúp cậu cầm mấy bản đồ này.”
Sam gật đầu không vui vẻ gì. Khoảng cách giữa các giá sách quá gần, vì vậy họ phải rời đi từng người một. Mái vòng mở trên một trong những đường dẫn mà huynh đệ họ gọi là Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu (Wormwalks), đường hầm uốn lượn, khúc chiết nối giữa các kho và tháp của Lâu Đài Đen. Vào mùa hè, Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu hiếm khi được sử dụng, toàn dành cho chuột và các ký sinh trùng khác, nhưng vào mùa Đông thì lại khác. Khi tuyết dày đến bốn mươi hay năm mươi feet và gió băng gào thét từ phương Bắc thì chỉ có đường dẫn nối thông tất cả các bộ phận của Lâu Đài Đen.
Cũng sắp đến rồi, Jon nghĩ khi bọn họ trèo lên. Hắn đã nhìn thấy tín hiệu đó vào cái ngày đến học sĩ Aemon nhận được tin báo mùa hè kết thúc, con quạ lớn đến từ Citadel, trắng và yên lặng giống Bóng Ma. Hắn đã từng nhìn thấy mùa Đông khi còn rất nhỏ, nhưng mọi người đều đồng ý đó chỉ là một mùa Đông ngắn, và dễ dàng. Mùa Đông này thì khác. Hắn có thể cảm nhận điều đó từ trong xương tủy.
Từng bậc từng bậc, Sam bước lên đến mặt đất thở hồng hộc như thợ rèn. Họ hứng ngay một làn gió lạnh khiến áo choàng của Jon bay phấp phới. Bóng Ma đang dựa vào tường của phên trát đất của kho thóc ngủ, nhưng nó thức dậy ngay khi Jon xuất hiện, đuôi lông xù dựng thẳng tắp chạy theo bọn họ.
Sam nheo mắt nhìn Tường Thành. Nó to lù lù trước mặt họ, một vách băng dựng đứng cao bảy trăm feet. Đôi khi nói khiến Jon cảm thấy như đây là một sinh vật sống, có tính cách riêng. Màu băng thay đổi theo cường độ ánh sáng. Lúc thì nó có màu xanh thẳm của dòng sông bị đóng băng, lúc thì có màu trắng ngà của lớp tuyết cũ, và khi có một đám mây che ánh nắng mặt trời, nó tối lại như màu xám bạc của phiến đá rỗ. Tường Thành hai phía kéo về hướng Đông và hướng Tây, dài đến cuối tầm mắt, khổng lồ đến mức nói khiến cho những thành lũy và tháp đá của lâu đài trở nên nhỏ bé đến vô cùng. Nó chính là điểm cuối của thế giới.
Và giờ chúng ta phải vượt qua bên kia tường thành.
Bầu trời buổi sáng có những cụm mây xám nhỏ, nhưng ở phía bên kia tường thành có thể nhìn thấy đường chân trời hồng nhạt. Các huynh đệ áo đen đã gọi những kẻ viễn du đó là Ngọn đuốc của Mormont, một cách nói đùa cợt ý rằng các chư thần chắc chắn đã gửi nó để soi đường cho ông lão này đi qua khu rừng rậm.
“Sao chổi quá sáng đến mức cậu có thể nhìn thấy nó ngay cả ban ngày.” Sam nói, che mắt bằng một cuốn sách.
“Đừng lo về sao chổi, nó chính là tấm bản đồ mà Hùng Lão muốn có.”
Bóng Ma lon ton chạy lên dẫn đường. Sáng nay nơi đóng quân có vẻ trống trải vì nhiều kị binh đến nhà thổ ở thị trấn Mole tìm vui và uống đến say mèm. Ngay cả Grenn cũng đi cùng họ. Pyp và Halder và Toad đã bỏ tiền mua nữ nhân giúp hắn “phá trinh” để chúc mừng nhiệm vụ đầu tiên của hắn. Họ cũng muốn Jon và Sam đi cùng, nhưng Sam sợ kỹ nữ cũng ngang rừng rậm, còn Jon thì không muốn tham gia. “Hãy làm những gì cậu muốn,” hắn nói với Toad “tôi đã phát thệ rồi.”
Khi họ đi qua thánh đường hắn nghe thấy tiếng hát. Đêm trước chiến trận, vài người muốn kỹ nữ và vài người muốn cầu các chư thần. Jon tự hỏi ai sẽ cảm thấy tốt hơn sau đó. Thánh đường đối với hắn cũng không hấp dẫn hơn nhà thổ, các chư thần của hắn ở những miếu trong khu rừng hoang dã, nơi những cây lương mộc duỗi những cành cây trắng như xương. Bảy Thần không có quyền lực gì ở bên ngoài Tường Thành, hắn nghĩ, nhưng những chư thần của ta sẽ lại chờ ta.
Bên ngoài kho binh khí, Hiệp sĩ Endrew Tarth đang thao luyện với vài tân binh. Họ mới đến tối qua cùng với Conwy, một trong những người hành tẩu khắp nơi trong bảy vương quốc để tuyển chọn người cho Tường Thành. Nhóm mới này gồm có một tráng niên có chòm râu xám có khuynh hướng đánh gậy, hai cậu bé tóc vàng trông giống như anh em, một thanh niên trông như công tử bột và một người có một chân giả cùng thằng vô lại tự ình là chiến binh. Ser Endrew đang chỉ cho hắn thấy lỗi sai của ý tưởng đó. Ông ấy là một thầy dạy ôn hòa hơn Hiệp sĩ Alliser Thorne, nhưng những bài thao luyện của ông vẫn khiến đám học trò bị thương. Nhìn thấy đám người bị đánh Sam nhíu mày nhưng Jon Snow thì lại xem cách họ đánh kiếm.
“Snow, cậu cảm thấy họ thế nào?” Donal Noye đứng bên cửa kho vũ khí, ngực trần dưới một cái tạp dề bằng da thuộc, đoạn tay trái thò ra ngoài. Với chiếc bụng phệ và ngực rộng, mũi dẹt và cằm đen dài, Noye không thể coi là đẹp trai, nhưng ông có vẻ dễ gần. Và sự thật chứng minh ông là một người bạn tốt.
“Họ có mùi vị của mùa hè.” Jon nói khi Hiệp sĩ Endrew lao vào đối thủ và hạ nốc ao hắn “Conwy tìm thấy họ ở đâu vậy?”
“Một nhà ngục gần Gulltown,” viên thợ rèn trả lời “Một cường đạo, một thợ cắt tóc, một gã ăn xin, hai đứa trẻ mồ côi và một thằng điếm. Chúng ta đang dựa vào những người này để bảo vệ vương quốc.”
“Họ sẽ làm việc đó,” Jon trao cho Sam cái nhìn hiểu ý “giống chúng ta vậy.”
Noye tiến đến chỗ hắn “Cậu đã nghe chuyện về anh trai chưa?”
“Tối qua”. Conwy và đám tân binh đã mang đến những tin tức từ phía Bắc và cả đại sảnh đã bàn luận về chuyện này tối qua. Jon vẫn không xác định được cảm giác của mình khi nghe tin đó. Robb đã xưng vương? Đó là người anh trai chơi cùng hắn chơi cùng, đánh nhau cùng, chia sẻ cùng cốc rượu đầu tiên? Nhưng không phải bầu sữa mẹ. Không. Cho nên hiện giờ Robb đang uống cốc rượu mùa hè trong ly gắn đá quý trong khi mình đang quỳ gối bên dòng suối nhỏ dùng tay vốc những giọt nước tan chảy từ tuyết. “Robb sẽ là một vua tốt,” hắn thành kính nói.
“Thật sao?” viên thợ rèn dò xét “Tôi cũng mong vậy, cậu bé, như trước đây tôi đã từng nói thế về Robert.”
“Họ nói ông chính là người rèn chiếc búa chiến đó.” Jon nhớ lại.
“Phải. Ta chính là thủ hạ của ông ấy, một người lính nhà Baratheon, thợ rèn và sĩ quan phụ trách vũ khí ở Storm’s End cho đến khi ta mất một cánh tay. Ta còn nhớ rõ về Lãnh chúa Steffon trước khi ông ấy bị biển cuốn đi và ta biết ba đứa từ khi chúng được đặt tên. Ta sẽ nói với cậu chuyện này - Robert đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi đội lên cái vương miện đó. Có vài người như những cây kiếm, sinh ra để chiến đấu. Nếu để họ nghỉ ngơi, họ sẽ rỉ sét.”
“Vậy những người em của ông ấy thì sao?” Jon hỏi.
Viên sĩ quan phụ trách vũ khí trầm ngâm giây lát “Robert giống như loại thép cứng. Stannis là sắt tinh khiết, đen tối, cứng rắn và mạnh mẽ, phải, nhưng dễ vỡ đúng như loại sắt cần phải thế. Hắn thà bị vỡ chứ không chấp nhận bị uốn. Và Renly, người đó, hắn như đồng, tỏa sáng và nổi trội, nhìn rất đẹp nhưng không có mấy giá trị vào cuối ngày.”