Đã vào đêm, Lưu Nguyên Hào chìm vào giấc ngủ, Diêu Lan Hạ rón rén đến phòng làm việc, khóa trái cửa.
Lấy tờ đơn từ trong túi mà Đào Khánh Trần đã đưa cho cô, Diêu Lan Hạ nhìn tầm 5 phút, sau đó cầm bút của Lưu Nguyên Hào, lấy hơi ấm còn lại của anh, viết từng nét tên của mình.
Nếu như nhất định phải có một người rời đi thì đó chỉ có thể là cô.
Tuy đào ngũ đúng là thảm hại thật, nhưng nói chung là, đối mặt với sự thật trần trụi cũng tốt hơn là bị bẽ mặt nhiều lần, trái lại, vai trò của cô trong cuộc hôn nhân này, thật sự quá xấu hổ.
Cô rời đi, mọi thứ cũng đã trở lại năm năm trước, cô chưa từng tới đây, chưa từng yêu.
Nói chung thời gian như vậy sẽ khiến anh quên đi.
Hôm sau, tại văn phòng Viện phó.
Đào Khánh Trần cầm bản báo cáo bệnh án trong tay giống như bị sét đánh!
Tại sao lại như vậy! Không thể nào!
Cao Dĩnh Nhi đứng đối diện anh ta, cố đè thấp giọng nhắc nhở anh ta: “Viện phó Đào, đây là bản báo cáo bệnh án, trước mắt, những người trong trung tâm kiểm tra sức khoẻ vẫn chưa làm lộ tin tức, tôi đã thông báo rồi, bất kỳ người nào dám nói ra ngoài, tôi sẽ để cho tên đó mãi mãi rời khỏi bệnh viện."
Đào Khánh Trần không nghe thấy gì, chẳng qua vì anh ta cứ nhìn chằm chằm vào số liệu và thuật ngữ chuyên ngành trên bản báo cáo bệnh án, than ảnh to lớn giống như là bị đè ép dưới tòa nhà!
Bị ép dưới đống đổ nát!
Diêu Lan Hạ, kết quả kiểm tra sức khoẻ, trong máu có bệnh AIDS độc!
Bệnh AIDS!
Sao lại thế chứ!
Cao Dĩnh Nhi thấy phản ứng của Đào Khánh Trần, liền cẩn thận nhắc nhở: “Viện phó Đào, rất có thể là lúc giúp đỡ làng AIDS lần trước nên mới bị nhiễm, dù sao…"
"Được rồi."
Đào Khánh Trần đáp lại bằng hai từ lạnh lùng, sắc bén, ngăn lại lời nói của Cao Dĩnh Nhi, nhớ lại ngày đó, đúng là có rất nhiều chuyện đã xảy ra, máu, vết thương,...
Nhưng quả thực là trên cánh tay của Diêu Lan Hạ, bị nhiễm virus thì cũng không sai được, nhưng anh ta không thể chấp nhận được! Anh ta không có cách nào để tiếp nhận nó!
"Viện phó…"
"Ra ngoài đi."
Cao Dĩnh Nhi bị khiển trách rồi ra khỏi phòng, thì thấy Diêu Lan Hạ đang cầm một bản kê đi tới.
Khóe miệng cô ta lúc cười lúc không, Diêu Lan Hạ à, bên trong có rất nhiều chuyện hay đang cần cô đọc đó!
"Bác sĩ Diêu, chào buổi sáng." Đây là lần đầu tiên Cao Dĩnh Nhi chủ động chào cô.
Diêu Lan Hạ cười lạnh: “Chào Phó chủ nhiệm Cao."
Hai người lướt qua đi về hai hướng đối lập nhau, Cao Dĩnh Nhi quay lại nhìn cô đang đi vào phòng làm việc của Đào Khánh Trần, khoé miệng càng nhếch lên.
Cô xong rồi, Diêu Lan Hạ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đào Khánh Trần như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, không ngờ người đi vào là Diêu Lan Hạ!
Anh ta liền vội giấu kết quả kiểm tra vào dưới chồng sách, điều chỉnh trạng thái, giả vờ cười tự nhiên: “Có chuyện gì sao?"
Diêu Lan Hạ cắn môi, Viện phó, giấy đề cử lần trước anh bảo tôi làm đã xong rồi.
Trong đầu của Đào Khánh Trần đang phức tạp vô cùng, anh ta chẳng nghe vào chữ nào, nói gì đến tình nguyện viên!
"Ờ, để đó đi."
Sợ không khống chế được suy nghĩ của mình, Đào Khánh Trần muốn cô mau rời đi trước, anh ta không thể tiêu hoá thông tin này.
Diêu Lan Hạ để mặt sau của tờ đơn lên bàn: “Viện phó, tôi nghiêm túc, đã tính toán rất lâu, cho nên anh không cần băn khoăn gì cả, bên phía Viện trưởng cũng thế."
Đào Khánh Trần ngơ ngác nhìn Diêu Lan Hạ đóng cửa lại, nhưng anh ta không biết cô nói gì, trong đầu anh ta đang nghĩ đi nghĩ lại xem nên giấu cái vệt chữ màu đen bên ngoài giấy kiểm tra sức khỏe như thế nào, ký hiệu màu đen phóng đại mấy chục lần, giống như ngân châm có độc bọ cạp đâm thủng võng mặc của anh ta.
"Ừ."
Cô nói rất nhiều nhưng anh ta chỉ trả lại có một chữ.
Diêu Lan Hạ hơi kinh ngạc, Đào Khánh Trần sao vậy?
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Nhớ lại lúc nãy cô vào anh ta đã giấu diếm cái gì đó, Diêu Lan Hạ có chút lo lắng.
Đào Khánh Trần nhanh chóng đóng suy nghĩ lại, dùng ngón tay ấn vào chân, nhưng anh ta vẫn không kiềm chế nổi sự run rẩy: “Không có gì hết, chỉ là hơi mệt chút…, cô… không còn việc gì, thì về trước đi."
Trong lòng Diêu Lan Hạ đầy nghi ngờ trở về văn phòng, Triệu Nhật Miên và những người khác đang phàn nàn về báo cáo sức khỏe.
"Má nó, chị đây khoẻ mạnh như vậy mà lại bị thiếu máu, đến mình cũng không biết."
"Chỗ này của tôi còn thấy dịch âm đ*o bị bất thường đây này."
Thấy Diêu Lan Hạ đi vào, Triệu Nhật Miên liền đi tới nói chuyện một cách kỳ lạ: “Bác sĩ Diêu, báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của cô sao rồi? Đúng là tò mò nha, có phải là có vài chuyện khiến cô bị doạ không, đúng là phiền chết mà."
Diêu Lan Hạ lắc đầu: "Còn chưa có, chắc ở nhóm khác."
Sao lại thế? Hình như lúc đó là kiểm tra cùng nhau mà.
"Bác sĩ Diêu, cô lại đây."
Quý Tư Vũ và Triệu Nhật Miên cùng lùi về sau vài bước, má nó, diêm vương Cao đã tự mình tới, chắc chắn không phải chuyện gì tốt!
Diêu Lan Hạ thả tập hồ sơ bệnh án xuống: “Được."
Trong phòng làm việc của Cao Dĩnh Nhi.
Diêu Lan Hạ mệt mỏi đứng trước bàn của cô ta, chờ cô ta ra hiệu lệnh.
Nhưng hình như lần này bầu không khí lúc này hơi khác thường, Cao Dĩnh Nhi xoay cây bút trong tay, từ từ nói.
"Phó chủ nhiệm Cao, nếu như không có chuyện gì thì tôi về đây, bận lắm."
"Không có việc gì mà tôi lại gọi tôi tới nơi này à, bác sĩ Diêu, báo cáo kiểm tra sức khỏe đã có, sao lại chưa đến tay cô, cô không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Cao Dĩnh Nhi vô cùng khéo léo, đôi môi đầy son gợi cảm, quyến rũ.
Hôm nay cô ta càng mê hoặc lòng người.
"Kiểm tra sức khỏe là làm việc công theo thông lệ, Phó chủ nhiệm Cao không cần làm lỡ thời gian vì việc này."
"Vậy thì cô phải cảm ơn bệnh viện vì đã làm theo phép rồi, bác sĩ Diêu, lần trước lúc cô đến làng AIDS để hỗ trợ đã bị thương đúng không?"
Diêu Lan Hạ gật đầu: "Nếu thế thì sao?"
Vẻ mặt Cao Dĩnh Nhi có vẻ thông cảm và thương tiếc: “Bác sĩ Diêu, cô bị lây nhiễm rồi, tôi biết chuyện này đối với cô rất khó tiếp nhận, nhưng có thể, đây là sự thật."
Diêu Lan Hạ liền thu lại ánh mắt tức giận đang đầy nước, ngay lập tức liền biến thành màu đen: “Cô có ý gì! Muốn nguyền rủa tôi thì cũng phải có chừng mực!"
Cao Dĩnh Nhi cười lạnh, có chút chế nhạo, trừng mắt nhảy dựng lên, lộ ra hơn nửa tròng mắt trắng,