"Đi đi, nói lời từ biệt đi, kết thúc đi."
Đào Khánh Trần khích lệ cô, nên đối mặt thì phải đối mặt, bọn họ cũng không phải là đào ngũ.
Đưa điện thoại di động nhét vào túi xách, Diêu Lan Hạ lau đi lệ bên má, "Yên tâm đi, em sẽ không ngã xuống, em còn rất nhiều chuyện chưa làm xong."
Đào Khánh Trần dịu dàng như ngọc cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Tôi cũng tin tưởng bác sĩ thiên tài cô chủ Diêu sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy."
Cô vốn định lặng lẽ rời chỗ, nhưng yến hội của nhà họ Mai đến quá đúng lúc, không thể khiêm tốn được.
"Tôi đưa em đi nhé." Đào Khánh Trần lái xe tới, quanh công viên tưởng niệm không phải dễ đón xe.
Diêu Lan Hạ lắc đầu, "Không cần, anh đưa em đến bệnh viện đi, em tự lái xe qua đó."
Mặc dù về mặt thời gian sẽ lãng phí một chút, nhưng cô muốn lấy tư thái tốt nhất xuất hiện trước mặt anh, cảm giác này giống như khi tấm màn vở tuồng kịch hạ xuống, nhân vật chính muốn hoa lệ vén màn.
Cô lái chiếc Mayback màu trắng nhanh như điện chớp, Diêu Lan Hạ vẫn là lần đầu tiên lái xe nhanh như vậy, không thể không nói, mùi vị rất tốt.
Áp đảo trên cảm giác chết, rất tốt.
Xe sang ngừng ở dưới lầu cao ốc MBK, Diêu Lan Hạ cởi đai an toàn ra, còn chưa kịp xuống xe, bóng dáng xinh đẹp từ cửa xoay tròn của cao ốc đi ra.
Mai Khánh Vân mặc bộ váy dài màu hoa hồng nhạt bước chân thành thực, tư thái đi bộ đung đưa qua lại, khuôn mặt trang diễm đậm đeo một chiếc kính râm cực to, trong tay cầm túi xách Inlaid diamond, bước chân nhẹ nhàng quyến rũ không nói lên được, thân là phụ nữ có thai, lại đi một đôi giày cao gót mười centi mét, bày ra dáng điệu minh tinh tuyến đầu.
Đi theo phía sau cô ta là bốn vệ sĩ đồng phục màu đen đeo kính râm, từng người cường thế dũng mãnh, tách những fans điên cuồng định tiến lên đòi chụp ảnh và xin chữ kĩ, khu làm việc như MBK người bình thường căn bản không cách nào đến gần, fans trước mặt cô ta phần lớn đều là nhân viên nội bộ của công ty.
Cố ý ở đây bày dáng vẻ cho ai xem?
Diêu Lan Hạ ngồi ở bên trong xe yên lặng theo dõi tình hình, mắt thấy Mai Khánh Vân lắc đầu làm dáng làm ra hành động làm cho cô chán ghét, mà cô càng không có nghĩ tới chính là, Mai Khánh Vân diễn kịch xong, lại lên xe của Lưu Nguyên Hào!
Rolls-Royce màu đen, chỗ ghế lái là Dương Sâm tài xế của Lưu Nguyên Hào, đây là ý gì?
Đáy mắt của Diêu Lan Hạ đầy vẻ nghi ngờ, càng nhiều hơn chính là phiền não, lúc này Mai Khánh Vân tìm Lưu Nguyên Hào, tám phần mười chín vì yến hội buổi tối nhỉ? Cũng đúng, bây giờ cô ta xem mình như nửa chủ nhân của nhà họ Lưu rồi, thời khắc mấu chốt chẳng phải là muốn phát huy một chút công dụng của mợ chủ?
Môi mím, hờ hững cười một tiếng, Diêu Lan Hạ gọi điện thoại cho Lưu Nguyên Hào.
Vẫn chưa tới lúc tan làm, nghĩ anh chắc sẽ rất bận rộn, nhưng bên này vừa đô đô hai tiếng, bên kia lại lập tức nghe, "Đến rồi?"
Anh hỏi rất dứt khoát.
Diêu Lan Hạ gật đầu, nghĩ một chút cũng thật ngốc, gật đầu anh cũng không thấy được, "Mới tới, ở dưới lầu công ty."
Bên kia trầm mặc rồi, không biết anh đang làm gì, bên đầu điện thoại kia có thể nghe được tiếng vang nhỏ, lúc lớn lúc nhỏ, còn có tiếng động giấy thật nhanh, tiếng lật giấy, truyền tải sự vội vàng nào đó của chủ nhân.
Anh đang làm gì?
Cô gọi điện thoại cho anh, ba lần có hai lần là cần cung kính chờ đợi, cô cũng bị mài dũa không còn nóng nảy nữa, ngón tay đặt lên tay lái, nghe hô hấp của anh, lặng lẽ đợi.
Qua khoảng một phút, Lưu Nguyên Hào mới nói tiếp, "Em tự lái xe tới?"
"Ừ."
"Chờ anh năm phút."
"Được."
Nói chuyện đơn giản như vậy, cuộc gọi lại kết thúc rồi, bầu không khí có chút quái dị, có phải chuyện gì xảy ra hay không?
Trong lòng có chút bất an, vừa rồi Mai Khánh Vân tới, có phải mang tới tin tức gì không, hơn nữa còn là tin tức có thể ảnh hưởng tâm tình của cậu Hào.
Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Quý Đông Minh không thể không thận trọng nhắc nhở, "Tổng giám đốc, ngài Mai có ý gì? Ông muốn dùng dự án hợp tác áp chế anh sao?"
Lưu Nguyên Hào bỏ sang bên văn kiện Mai Khánh Vân mang tới, khóe miệng châm chọc lạnh như băng cười, "Rất rõ ràng, đúng vậy. Ông ta hy vọng tối nay tôi thừa nhận Khánh Vân, dự án hợp tác này vừa là uy hiếp, cũng là cám dỗ, lão Mai vì con gái lại chịu bỏ tiền vốn."
Quý Đông Minh hai tay đặt trước người, nghiêng nửa người trên cẩn thận hỏi, "Vậy ý của tổng giám đốc là? Nếu như mất đi dự án hợp tác này, sợ rằng năm nay thành tích nghiệp vụ của cả MBK cũng sẽ hạ xuống một bậc, chủ tịch bên kia không dễ giao phó."
Mai Lãng Khôn bắt được chính là điểm này, Lưu Đình từ trước đến giờ chỉ coi trọng công trạng và kết quả, còn quá trình cho tới bây giờ ông ấy không quan tâm, Lưu Nguyên Hào vi phạm chỉ ý của ông ấy, kết hôn với Diêu Lan Hạ đã chạm vào nghịch lân của ông, nếu như công ty lại trượt xuống lần nữa, tình cảnh của Lưu Nguyên Hào vô cùng phiền toái.
Nhưng cậu Hào chẳng qua là cười nhạt, "Ông ta thích chơi, để cho ông ta chơi thoải mái, đồ để ở đây, tôi đi xuống trước."
Quý Đông Minh cúi đầu, "Dạ, nhưng xe của ngài vừa rồi đi đưa cô chủ Mai rồi."
"Không sao, nói với Dương Sâm, đưa cô ta về, về gara đổi xe đi đón chúng ta."
Xe Mai Khánh Vân vừa ngồi, cậu Hào không muốn ngồi nữa, càng không muốn để Diêu Lan Hạ ngồi.
Một thân ảnh cao lớn từ trong kính đi ra, đón lấy ánh sáng sau buổi trưa, người đàn ông tây trang màu đen phẳng phiu sạch sẽ, trong ánh mắt lạnh nhạt có sự hời hợt cao ngạo nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, chân dài của anh bước từng bước chân, dọc theo nấc thang đi xuống.
Diêu Lan Hạ nhìn Lưu Nguyên Hào từng bước từng bước đi về phía cô, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng quên chớp.
Cô đang ngơ ngác, cửa kính bị một tay gõ lên, Diêu Lan Hạ từ bên trong mở cửa, cũng không xuống xe, "Đi đâu?"
Đi đâu? Chẳng lẽ không nên trước hết để anh lên xe?
Hơn nữa người phụ nữ này ngồi ở ghế lái, dường như không có ý định xuống xe, "Mợ Lưu hôm nay muốn làm tài xế?"
Đôi mi thanh tú của Diêu Lan Hạ nhíu chặt, "Anh muốn ngồi chung xe với em?"
Lưu Nguyên Hào bị cô hỏi lại gần như bật cười, vừa rồi một bụng lửa giận đột nhiên tan rã, là cô thật sự vô tri, hay là cố ý chọc cười anh?
"Xe anh bị người khác lái đi rồi, cho nên lát nữa ngồi xe em." Cậu Hào nói hồi lâu vẫn chưa lên xe, sức chiến đấu giảm mạnh trước mặt bác sĩ Diêu.
Quả nhiên, từ anh cho cô quyền lợi càn rỡ, anh không cách nào tuyệt đối chiếm thượng phong.
Diêu Lan Hạ thật sự tức giận rồi, không gấp không nóng nảy nhìn anh, không biết vừa làm chuyện tốt gì với Mai Khánh Vân, xoay người lại muốn tới bên cạnh cô, trên