Trở về biệt thự một lần nữa, Diêu Lan Hạ được Lưu Nguyên Hào đặt xuống sofa trong phòng khách, bên cạnh là hộp y tế, cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng tối hôm đó, Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày lại, một là đầu gối quả thực rất đau, hai là vì biểu hiện của Lưu Nguyên Hào mấy ngày nay rất khác thường.
Diêu Lan Hạ quay sang nhìn Lưu Nguyên Hào ngồi bên cạnh sofa đang xem văn kiện, anh dựa lưng vào ghế, tư thế có một cảm giác cao quý, lạnh lùng khó nói thành lời, nhất là gương mặt được chiếu rọi dưới bóng đèn kia, và hàng lông mi dày như cánh quạt.
Khí chất của anh, khiến mỗi lần Diêu Lan Hạ nhìn đều thấy rung động.
Cố gắng di chuyển tầm nhìn đi, Diêu Lan Hạ cẩn thận tháo lớp băng ra, cơn đau suýt khiến cô kêu thành tiếng, vết thương tệ đi, máu thấm hết ra băng, không tháo ra cũng không xé ra được, chỉ có thể cẩn thận từng chút gỡ từng sợi ra.
Quá trình này, Lưu Nguyên Hào chỉ để ý đến văn kiện trước mắt, giọng điệu còn có chút khinh thường nói: “Khoảng thời gian này cô đến biệt thự ở đi.”
Diêu Lan Hạ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lưu Nguyên Hào, cô còn chưa nói gì, nhưng vẻ khó tin nơi đáy mắt đã bị anh tự phiên dịch theo suy nghĩ của mình, anh lười biếng lật sang trang: “Cô không cho rằng tôi sẽ ở cùng cô chứ?”
Sự ngại ngùng đó đã khiến lòng tự tôn của Diêu Lan Hạ trở về nguyên hình, ban nãy, quả thực cô đã nghĩ như vậy, nhưng Lưu Nguyên Hào nói như vậy rồi, cô buộc phải phủ nhận: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xác định xem liệu nơi này có xuất hiện hạng người tạp nham nào hay không thôi.”
Ví dụ, Mai Khánh Vân.
Dù sao, nếu Lưu Nguyên Hào ở đây, sau này Mai Khánh Vân tìm anh chắc chắn sẽ đến đây, Diêu Lan Hạ không muốn nhìn thấy mặt Mai Khánh Vân một chút nào.
Đọc FULL bộ truyện.
Lưu Nguyên Hào kín đáo nhíu mày, ban nãy người phụ nữ này nói anh là hạng người tạp nham?
“Căn biệt thự này, ba năm trước đã có hạng người tạp nham vào ở rồi.”
Lời phản bác nhẹ nhàng, lúc đó Diêu Lan Hạ không biết nên trả lời thế nào, màn ăn miếng trả miếng ngầm của hai người thật sự quá rõ ràng, cũng không cho đối phương chút không gian để giải tỏa, vô cùng thô bạo.
“Tại sao lại bảo tôi ở đây? Tôi ở chung cư của tôi rất thoải mái, thân phận này của tôi sao dám làm phiền ở địa bàn của anh.”
Đã gỡ băng cả một lúc lâu, về sau càng lúc càng đau, trán Diêu Lan Hạ đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng không biết làm sao, lời nói của Diêu Lan Hạ lại khiến cô tức đến mức nhất thời quên đi cơn đau.
Sức mạnh của cơn tức đúng là lớn thật.
“Lưu Nguyên Huyên mới về nucows, rất tò mò về cuộc sống của tôi, nó nhất định sẽ đến biệt thự để thăm chúng ta, còn là lúc nào thì tôi không biết.”
Hả?
Diêu Lan Hạ cười lạnh: “Diễn kịch cho em trai anh xem à?”
Lưu Nguyên Hào ngước mắt lên, mỗi lần nghe thấy giọng điệu chế giễu của Diêu Lan Hạ anh lại muốn chặn miệng người phụ nữ này lại.
“Không phải cô quen thuộc lắm rồi sao?”
“Nhờ ơn anh cả.”
Hừ! Cuối cùng cũng tháo được băng ra rồi! Diêu Lan Hạ dùng tay lau mồ hôi trên trán đi, làn da thấm đẫm mồ hôi trở nên trắng sáng, còn có một tầng ửng hồng, đôi môi ửng trắng bệch vì lực cắn ban nãy, nhưng… đó chỉ là sự yếu đuối lướt qua trong giây lát, dường như lòng người nào đó khẽ nhói lên một chút.
“Nếu muốn để Lưu Nguyên Huyên tin tưởng hai vợ chồng chúng ta sống cùng nhau mà tình cảm còn rất tốt, vậy cần phải có những đạo cụ bắt buộc, anh không ở đây, thì cũng xin anh mang một ít đồ dùng cá nhân bày ở những nơi bắt mắt.”
Ánh mắt Lưu Nguyên Hào nhìn chằm chằm vào đôi môi không ngừng mấp máy của Diêu Lan Hạ rồi vội rời tầm mắt đi: “Được.”
Diêu Lan Hạ tự đắp thuốc cho mình, rồi quan sát phòng khách rộng lớn này, nơi này được trang trí rất sang trọng, nhưng quá sang trọng, quá cao quý lại trông không có hơi thở của sự sống, nhất là không có hơi ấm, không có tình người.
“Cần gì thì cô đi chuẩn bị đi.”
Nói xong, Lưu Nguyên Hào lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi áo ra, đặt xuống trước mặt Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ nhìn tấm thẻ vàng: “Tùy ý quẹt?”
Lưu Nguyên Hào nhìn cô, không nói gì.
Thẻ đưa cho cô, tiền đưa cho cô, trước giờ đều tùy ý cô dùng, nhưng Lưu Nguyên Hào rất bất ngờ, ban đầu Diêu Lan Hạ vì tiền mà gả cho anh, nhưng ba năm nay lại chưa từng quẹt thẻ mà anh đưa cho.
Có lúc, anh thậm chí muốn biết, Diêu Lan Hạ gả cho anh, có lẽ không chỉ cần tiền, có khi nào tiền bạc không thể thỏa mãn được dục vọng của cô?
Diêu Lan Hạ băng bó lại vết thương, khẽ nhếch miệng: “Nếu anh đã hào phóng như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.”
Lưu Nguyên Hào nhàn nhạt đáp lại: “Tùy cô.”
Đêm khuya, đèn phòng khách lại sáng trưng.
Hai người cách một chiếc sofa ngồi im lặng, anh bất động, cô cũng bất động.
Không khí dần dần ngưng đọng lại, tạo nên một cảm giác gọi là năm tháng bình yên.
Năm tháng bình yên?
Diêu Lan Hạ lắc lắc đầu, cô cũng chỉ đang tự cho mình là đúng thôi nhỉ?
Lưu Nguyên Hào xem hết lần này đến lần khác hai phần văn kiện trong tay, như là muốn học thuộc hết điều khoản trong đó xuống, quá trình tuần hoàn lặp lại vài lần, anh vẫn ngồi trên sofa không rời đi.
Anh không ngờ, ngồi cùng người phụ nữ xấu xa này, lòng anh lại bình tĩnh đến vậy.
So với cảm giác sống một mình, rất khác nhau.
Diêu Lan Hạ có chút không ngồi nổi được nữa rồi, cô chống xuống sofa đứng dậy, cắn môi quyết định lên tiếng với người đàn ông lạnh lùng trước mắt: “Tôi đi tắm.”
Gân xanh trên trán Lưu Nguyên Hào nổi lên, ban nãy người phụ nữ này nói với anh là cô đi tắm… Một câu nói bình thường lại giống như một cái xúc tu vô hình, tự động khiến suy nghĩ của anh biến thành: Chồng, em đi tắm đây.
“Ừm.” Lưu Nguyên Hào đáp lại một tiếng.
Diêu Lan Hạ nghĩ một lúc, buổi tối Lưu Nguyên Hào không ở đây, đã rất muộn rồi, không phải nên rời đi rồi sao? Để muộn nữa, thì không có thời gian để ngủ yên ổn rồi?
“Anh, vẫn chưa đi sao?”
Diêu Lan Hạ lạnh lùng nói, các dây thần kinh co chặt lại.
Lồng ngực Lưu Nguyên Hào lập tức phập phồng tức giận, cô lại dám đuổi anh đi sao?!
“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với việc ở cùng cô.”
“Vậy thì tốt.”
Ném lại một câu, rồi Diêu Lan Hạ một mình đi lên tầng hai, đóng cửa phòng