"Bác sĩ Diêu, mau đi với tôi!"
Khi Diêu Lan Hạ sắp bị người nhà bệnh nhân tấn công thì Trương Phong Quân bỗng túm lấy tay cô kéo vào trong thang máy.
Cửa thang máy mau chóng khép lại, nhưng hình ảnh những con người ầm ĩ vung nắm đấm khủng khiếp ấy vẫn hằn lại trong đầu óc cô.
Cô tựa lưng vào tường, vẫn còn sợ hãi chưa hoàn hồn lại được, cảnh lúc nãy thật sự quá đáng sợ, từ lúc làm bác sĩ đến giờ đây chính là lần đầu cô gặp cảnh người nhà tới gây náo loạn bệnh viện, thật sự quá điên rồ.
Cập nhật sớm nhất tại.
Trương Phong Quân quan tâm nhìn Diêu Lan Hạ rồi hỏi, giọng như đang an ủi cô: "Cô không sao chứ?"
Diêu Lan Hạ lắc đầu nói: "Cảm ơn anh."
Trương Phong Quân nhìn những giọt mồ hôi trên trán cô, anh vẫn rất lo lắng: "Chuyện này không phải lỗi của cô, sao cô lại tới bệnh viện vậy? Những lúc như vậy tốt nhất cô cứ tránh mặt đi, chờ mọi chuyện qua đi là ổn thôi, bọn họ chẳng qua thấy cô là phụ nữ dễ ức hiếp thôi."
"Nếu vậy tôi phải chứng tỏ cho bọn họ biết, bác sĩ nữ cũng không dễ ức hiếp vậy đâu."
Thang máy chậm rãi đi xuống, vẻ mặt củaTrương Phong Quân cũng có hơi căng thẳng: "Không lẽ cô định đối mặt với đám người kia à? Bác sĩ Diêu, những người kia vừa mất người thân nên không còn lý trí gì cả, cô giảng giải với bọn họ cũng vô ích! Biết chưa? Không cần mạo hiểm như vậy đâu."
Diêu Lan Hạ liếc nhìnTrương Phong Quân mặc áo blu trắng, tay cầm cặp hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, trông anh rất nhã nhặn, rõ ràng anh không hề muốn làm lớn chuyện.
"Chuyện cũng đã rồi, tôi không thể mặc kệ được, tôi là bác sĩ phụ trách chính của bệnh nhân, có qua bao lâu tôi cũng không tránh khỏi được, chuyện lúc nãy cảm ơn anh, anh đi kiểm tra phòng bệnh đi."
Giữa chừng Diêu Lan Hạ ấn nút thang máy rồi ra ngoài trước.
"Bác sĩ Diêu, cô đừng nóng nảy mà! Viện trưởng và chủ nhiệm khoa đang nghĩ cách rồi!"
Tiếng nói củaTrương Phong Quân bị cắt đứt giữa chừng sau cánh cửa thang máy.
Diêu Lan Hạ đi thẳng tới văn phòng của viện trưởng.
Nhìn thấy người kia là Diêu Lan Hạ, viện trưởng lấy tay đẩy chiếc mắt kính trên mũi: "Sao cô lại tới đây? Lúc này cô tới bệnh viện bộ muốn bị người nhà bệnh nhân đánh chết hay sao?"
Diêu Lan Hạ cúi người cảm ơn: "Viện trưởng, cảm ơn ông vì ban nãy đã giải thích thay cho tôi, nhưng bệnh nhân của tôi đã chết, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được, tôi có nghĩa vụ phải nói ra sự thật, nếu tôi không ra mặt thì chẳng khác nào là bệnh viện có điều mờ ám, vậy nên tôi cần khám nghiệm thi thể cho bệnh nhận."
Viện trưởng híp đôi mắt bối rối, một tay đẩy gọng kính, mắt nhìn chằm chằm Diêu Lan Hạ, vẻ kinh ngạc: "Lan Hạ à, cô điên rồi sao? Khám nghiệm tử thi? Tôi đã xem bệnh sử của bệnh nhân rồi, lúc anh ta nhập viện đúng thật là đã bị tắc nghẽn động mạch tim cấp tính, ngoài đó ra không còn bệnh sử nào hết."
Diêu Lan Hạ gật đầu nói: "Tôi biết, nhưng tôi không biết chắc trước lúc phát bệnh liệu bệnh nhân có gặp phải chuyện gì khác không."
Lúc này chủ nhiệm khoa đang đau đầu nhức óc vì vụ quấy rối bệnh viện cũng chạy tới, nhìn thấy Diêu Lan Hạ cũng đang ở trong văn phòng viện trưởng, ông xoa xoa mái đầu đã hói quá nửa rồi nói: "Viện trưởng, người nhà của bệnh nhân đang đốt vàng mã trước bệnh viện kìa! Đã vậy còn cầm biểu ngữ nữa, rõ rành rành là bọn họ muốn đòi tiền rồi."
Ba người đứng trước cửa sổ cúi đầu nhìn tờ biểu ngữ khổ lớn được dựng lên trước cổng bệnh viện, bọn họ đã đốt một đống vàng mã ngoài đó rồi, người nhà bệnh nhân mặc áo tang quỳ trước cổng la khóc thảm thiết, trông rất hoành tráng.
Diêu Lan Hạ nhíu mày: "Xem ra bọn họ đúng là vì tiền rồi, viện trưởng, chủ nhiệm, nếu chúng ta nhận thua và cho bọn họ tiền bồi thường thì chẳng khác nào cổ vũ những người khác bắt chước theo, làm vậy không giải quyết được tận gốc vấn đề."
Viện trưởng tháo kính xuống rồi xoa xoa hai mắt: "Cô có cách nào không? Nói tôi nghe thử ý của cô xem."
Trong tâm trí Diêu Lan Hạ chợt hiện lên hình ảnh khuôn mặt của hai mẹ con kia, năm đó cũng bởi cô an vị không tranh giành nên bọn họ mới có thể đạp lên đầu cô bước lên đỉnh quyền lực nhà họ Diêu.
Chết tiệt!
"Tôi kiên quyết yêu cầu khám nghiệm thi thể của bệnh nhân, và cũng sẽ mời pháp y chứng thực, nếu là phương pháp chữa trị của tôi sai lầm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tương ứng, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho bệnh viện, nhưng nếu đó là do bệnh nhân thì tôi sẽ yêu cầu người nhà phải xin lỗi bệnh viện, nhất định sẽ không qua loa ậm ờ."
Những lời mà Diêu Lan Hạ nói rất có lý, viện trưởng và chủ nhiệm khoa liếc nhau, sau mội hồi suy nghĩ thì cũng đồng ý, nhưng vấn đề là... "Hẳn bọn họ sẽ không chị đồng ý khám nghiệm tử thi đâu... Lan Hạ, cô phải chuẩn bị tâm lí trước đó."
Diêu Lan Hạ gật đầu, dù có khó đến nhường nào thì cô cũng không thể để người khác oan uổng xúc phạm bản thân được.
Chủ nhiệm khoa nói: "Bác sĩ Diêu ghét những hành vi xấu xa, con người chính trực cầu toàn, việc đó tất nhiên rất tốt, nhưng... Lúc này thì... Cô thấy đó."
"Chủ nhiệm, cây ngay không sợ chết đứng, xin ông cứ yên tâm để tôi giải quyết chuyện này."
Viện trưởng gọi điện thoại: "Đội bảo vệ hãy đưa mười người tới bảo vệ bác sĩ Diêu Lan Hạ."
"Đồ bác sĩ vô lương tâm, làm chết người rồi!"
"Đền mạng cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi lại đây!"
Diêu Lan Hạ và vài người bảo về cùng bước ra ngoài tòa bệnh viện, những từ biểu ngữ trắng phớ được treo khắp sân bệnh viện, trên tờ giấy trắng chữ đen còn có 'vết máu' bằng màu đỏ được tạt lên.
Lúc đầu thì chỉ có bảy tám người, nhưng bây giờ thì...
Ghê gớm thật, khoảng bảy tám mươi người!
Người bệnh là dân bản xứ ở thủ đô, hẳn đã kéo hết những người quen biết trong phạm vi mấy ki lô mét tới đây hết rồi.
"Bụp!"
Một quả trứng gà đập trúng ngay người Diêu Lan Hạ, lòng đỏ trứng lan ra trên áo trắng của cô, dính đầy khắp ngực áo.
"Đền mạng đây"
"Thứ bác sĩ khốn nạn cút khỏi bệnh viện đi!"
"Bệnh viện ác ôn, trả tiền mồ hôi nức mắt lại đây cho chúng tao!"
Người nhà bệnh nhân lại mất bình tĩnh gào thét đầy giận dữ, quả trứng thứ hai cũng bị ném về phía cô, nhưng có một người bảo vệ đã cản lại bằng lưng.
"Bác sĩ Diêu, cứ như thế này thì không ổn đâu, cô mau đi vào trong đi chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi là được."
Diêu Lan Hạ đưa tay phẩy đi lòng đỏ trứng trên áo mình, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng đám người thèm khát tiền bạc đến mất trí kia...
Lúc này trong văn phòng trên đỉnh tòa công ty quốc tế MKB, sau khi Lưu Nguyên Hào kết thúc buổi họp trở về thì tiện tay bật màn hình treo trên tường lên, anh đang định chuyển tới kênh kinh tế