Cô vùng vẫy chút sức lực cuối cùng, một tay chống vào ngực Lưu Nguyên Hào, hương hoa nồng nàn tràn ngập trong đêm đen, áo gió màu đen của người đàn ông che đi hai bóng người chồng lên nhau. Để không cho tất cả sức nặng đè lên cô, Lưu Nguyên Hào dùng một tay chống trên mặt đất, đá cuội cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau thấu xương châm chích khắp cơ thể.
"Cô thà rằng mua vui cùng người đàn ông khác cũng không chịu thỏa mãn người đàn ông của mình, Diêu Lan Hạ, nói cho tôi biết rốt cuộc cô có nhớ mình là ai không?"
Lưu Nguyên Hào lên cơn thịnh nộ, ánh mắt thăm dò bắt lấy ánh mắt né tránh của cô. Anh muốn nhìn thấy một tia sám hối từ trong mắt cô nhưng không có. Người phụ nữ dưới người anh lại quật cường né tránh sự thăm dò của anh, lặng lẽ quay mặt sang một bên.
Trong lòng Diêu Lan Hạ như đang rỉ máu, sau lưng càng thêm đau nhói.
Đọc FULL bộ truyện.
Mua vui? Ha! Thì ra trong mắt Lưu Nguyên Hào cô là kiểu phụ nữ đáng xấu hổ như vậy. Ba năm qua, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu vắng bóng dáng của đàn bà, mà cô lại một mình an phận phòng không gối chiếc, để bây giờ đổi lại được tiếng xấu như vậy đấy.
Đủ rồi, con giun xéo lắm cũng quằn, không cần nhịn nữa.
"Nếu Cậu Hào đã biết tôi là người phụ nữ như vậy thì tại sao không chịu bỏ tôi đi? Cậu Hào không thiếu những cô gái trẻ bằng lòng giữ tấm thân trong trắng vì anh, cần gì phải dây dưa với kiểu phụ nữ có thể làm vợ thiên hạ như tôi chứ?" Cô nói lời mỉa mai đến lạnh lùng nhằm che giấu nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Lưu Nguyên Hào đột nhiên cười khẩy: "Mơ đi! Đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Nhìn cho kỹ, người đàn ông mà cô đến gần sẽ chết thế nào trong tay tôi. Anh ta dùng chỗ nào đụng tới cô, tôi liền phế chỗ đó của anh ta!"
Diêu Lan Hạ trợn to hai mắt, dáng vẻ khiếp sợ nhìn Lưu Nguyên Hào: "Anh muốn làm gì?!"
Lưu Nguyên Hào hừ một tiếng, dáng vẻ đáng chết này của cô lại là vì một gã đàn ông đã đùa bỡn cô. Nghĩ tới đây Lưu Nguyên Hào hận không thể đích thân hủy hoại Khang Thành Kiệt, chặt đứt hai tay, móc hai mắt hắn ra trước mặt cô!
"Đau lòng sao? Đây chỉ là mới bắt đầu thôi."
Lưu Nguyên Hào đột nhiên mỉm cười, nụ cười kỳ dị như thể đến từ địa ngục, đôi mắt đen không thấy đáy nhuốm màu chết chóc: "Nhanh thôi, tôi sẽ để cô thấy hậu quả của việc phản bội tôi là thế nào."
Giọng nói lạnh băng của Lưu Nguyên Hào vừa dứt, áo gió màu đen cuộn lên bão táp, Diêu Lan Hạ còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động thì đã không thấy bóng dáng anh, làn da trắng mịn không tỳ vết lộ giữa gió đêm, như những bông hoa sương kiều diễm nở rộ.
Mi tâm Lưu Nguyên Hào nhăn chặt lại, anh giận dữ quát lên: “Đứng lên!”
Trời má! Diêu Lan Hạ bùng nổ lửa giận trong lòng.
"Đau, không đứng lên nổi."
Cô thực sự rất đau, đầu gối đau, lưng đau, xương đau, lòng đau.
Nhiều nhất vẫn là đau lòng.
Diêu Lan Hạ không ngờ Lưu Nguyên Hào lại mở lòng từ bi vươn tay ra nắm lấy tay cô. Lúc bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy tay cô, Diêu Lan Hạ như đứa bé chết đuối đang giẫy dụa trong nước xoáy gặp được cọng cỏ cứu mạng.
Bầu trời hiện ra, ánh sao lấp lánh.
Nhưng, chỉ là ảo giác.
Sau khi Lưu Nguyên Hào kéo cô dậy liền chán ghét buông tay ra, cụp mắt xuống, nhìn thấy quần áo xộc xệch của Diêu Lan Hạ, cơn giận lại ập đến!
"Khiến mình trở thành bộ dáng như thế này, cô còn muốn đi tìm bao nhiêu thằng đàn ông nữa?"
Diêu Lan Hạ nghe vậy liền che lại cơ thể đã không còn chỗ che của mình, khuôn mặt thoắt đỏ bừng, nóng rát như bị bàn ủi ủi qua.
Quần áo của cô vốn đã bị Khang Thành Kiệt xé rách một đường nhỏ, lại cộng thêm Lưu Nguyên Hào dây dưa lúc nãy, lớp vải vốn dĩ chỉ còn dính lại một ít, lỏng la lỏng lẽo rớt xuống bên hông, khiến phần eo lộ hết ra ngoài.
Cũng may là không có ai đi qua đây, nếu không ngày mai Diêu Lan Hạ sẽ trở thành chủ đề hót trên Facebook rồi.
Lưu Nguyên Hào cởi áo gió ra, quấn lung tung lên người Diêu Lan Hạ. Chiếc áo gió mặc trên người Diêu Lan Hạ dài đến mắt cá chân, cả người như bị quần áo nuốt chửng, khiến cô càng thêm nhỏ bé xinh xắn.
Ánh mắt Lưu Nguyên Hào lóe lên vẻ khác thường, tiếp theo anh liền lạnh lùng trách mắng: "Cô có thể không biết xấu hổ nhưng đừng làm mất mặt của nhà họ Lưu!"
Trong lòng Diêu Lan Hạ đau xót, cho nên trong mắt Lưu Nguyên Hào anh, cuối cũng vẫn là sĩ diện của nhà họ Lưu quan trọng hơn, sĩ diện của Lưu Nguyên Hào quan trọng còn sự sống chết của cô không đáng nhắc đến sao.
Anh không chịu ly hôn có phải cũng là vì thứ gọi là sĩ diện hão này không?
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên, cô muốn cười, nhưng hai mắt lại đau nhức khó chịu, cô chỉ có thể siết chặt áo gió của anh, hít một hơi thật sâu hương thơm của hoa thùa trên áo anh, như thể đang đắm chìm trong lồng ngực anh.
Không dám nhìn vào đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Lưu Nguyên Hào nữa, hai tay Diêu Lan Hạ