Phá hư chuyện tốt của anh?
Diêu Lan Hạ nói thầm trong lòng, cô phá hư chuyện tốt gì của anh chứ?
Cho nên, ý của anh là, cô chọc giận Mai Khánh Vân, người phụ nữ kia đến mách lẽo, mấy người lớn trong nhà họ Lưu tạo áp lực với anh sao?
Nếu là thế thì đúng là tội lỗi lớn.
Diêu Lan Hạ nhìn thẳng về trước, biển đèn vô biên dệt thành một thành phố không có ban đêm, sáng sửa vô cùng đông đúc.
“Xem ra, tôi thật sự phạm phải một lỗi lớn không thể tha thứ được rồi, hôm nay Mai Khánh Vân đến bệnh viện tìm tôi, đúng là chúng tôi đã cãi nhau, còn chuyện cô ta thuật lại mọi chuyện như thế nào thì tôi không biết được, nhưng mà tôi chưa bao giờ có ý định muốn hại cô ta.”
Đọc truyện tại đây.
Giọng điệu không nặng không nhẹ, rất phù hợp với phong cách bình thường của Bác sĩ Diêu, ngay cả chút khinh thường trong lúc trầm bổng cũng có thể làm người ta bớt tức giận.
Mặt Lưu Nguyên Hào hiện lên một chút vẻ giận tái mặt, ít đến nỗi khó mà phát hiện được, nhắc đến Mai Khánh Vân, sao cô lại có thể bình tĩnh đến mức độ này chứ?
“Cô ta đến bệnh viện? Đến làm gì?” Người ngồi trên ghế lái bên cạnh lạnh lùng hỏi.
Lần này đến phiên Diêu Lan Hạ kinh ngạc: “Vì sao cô ta đến bệnh viện hả? Anh không biết à? Khám thai đó, anh...”
“Vì sao tôi phải biết chứ?”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như Mai Khánh Vân làm cái gì cũng không có liên quan gì đến anh, sao nào? Lưu Nguyên Hào không nên quan tâm mẹ của con anh à?
“Mai Khánh Vân mang thai con của anh, anh không nên quan tâm một chút sao? Bây giờ cô ta là phụ nữ mang thai, nói không chừng đang có thai cháu đích tôn của nhà họ Lưu, hình như anh Hào không quá quan tâm đến con của bản thân thì phải?’
Cô dùng thái độ chẳng quan tâm để nói ra vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Có một chút ý đồ riêng, đang chờ mong anh có thể lập tức thể hiện thái độ, nhưng...
Tay đang cầm lái của Lưu Nguyên Hào lơ đãng hơi siết chặt lại, nhíu mày, người phụ nữ đáng chết này! Cứ nhất quyết phải thể hiện thái độ khinh thường của cô ra rõ như vậy sao?
“Tôi đương nhiên sẽ quan tâm con của tôi! Không cần cô phải nhắc!”
Giọng điệu lạnh lùng lập tức đập nát tất cả bình tĩnh từ nãy đến giờ của cô, Diêu Lan Hạ thầm giật mình, ngón tay đang nắm đai an toàn siết chặt lại.
“Nếu đã quan tâm thì anh Hào cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ tôi chứ? Chờ đến khi Mai Khánh Vân sinh con cho nhà họ Lưu rồi, anh muốn cưới...”
“Diêu Lan Hạ!”
Tiếng quát nghiêm nghị của người đàn ông đột nhiên ập vào mặt Diêu Lan Hạ, đôi môi đang mấp máy của cô lập tức ngậm lại như bị điện giật.
Anh Hào, tức rồi.
“Cuộc sống của tôi không đến lượt cô chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Sau một tiếng ‘a’ cứng rắn lạnh lùng, giọng điệu của anh lại lạnh thêm một chút.
Đúng, cô không có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ, vậy thì sao lại kéo cô lên xe chứ?
Xe chạy không nhanh không chậm trên con đường đèn đuốc sáng trưng, áp suất không khí trong xe rất thấp, Diêu Lan Hạ mất lần không kìm được quay sang nhìn Lưu Nguyên Hào, gương mặt góc cạnh của anh cứ lạnh tanh, căn bản không nhìn ra được chút cảm xúc gì.
Anh không nói tiếng nào, cô đương nhiên cũng sẽ không chủ động phá vỡ sự yên lặng này, Diêu Lan Hạ chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở này.
Diêu Lan Hạ không ngờ rằng, xe của Lưu Nguyên Hào lại dừng ở trước cổng một trung tâm thương mại, ngước mắt nhìn bóng người chen chúc lẫn nhau dưới màn đêm ở trung tâm thương mại Hằng Long, cô không khỏi nhíu mày.
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Mắt Lưu Nguyên Hào như phủ một tầng băng lạnh, anh nhìn lướt qua cô ngồi cạnh, ánh mắt chán ghét: “Mua đồ.”
Hai chữ này lại giống hệt như một cây búa lớn gõ vào lòng Diêu Lan Hạ, nhưng mà bây giờ, ngoại trừ khiếp sợ ra thì cô cũng chỉ thấy khiếp sợ thôi.
Mua đồ? Lưu Nguyên Hào muốn đến trung tâm thương mại để mua đồ hả?
Diêu Lan Hạ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng sợ, Lưu Nguyên Hào đã huơ huơ chiếc thẻ vàng trước mặt cô: “Cô nói đúng lắm, tôi nên quan tâm đến con tôi, và cả người phụ nữ của tôi hơn!”
Diêu Lan Hạ trợn tròn mắt: Anh...”
“Cho nên, tối nay tôi muốn đến thăm Khánh Vân, còn quà tặng, tôi nghĩ chắc cô rất biết lựa.”
Cái gì?! Bảo cô đến trung tâm thương mại là vì muốn lợi dụng cô mua quà tặng cho Mai Khánh Vân?!
Săc mặt của Diêu Lan Hạ lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục, cuối cùng lại biến thành đỏ rực khác thường. Đau lòng sao? Đương nhiên là đau, nhưng, không cần thiết nữa.
“Cậu Hào muốn mua quà gì?” Diêu Lan Hạ nắm chặt lấy thẻ ngân hàng, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cái thẻ, khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà hơi trắng bệch.
Cú “vả mặt” này quả thật hơi rát!
Lưu Nguyên Hào không thèm nhìn cô, giọng lạnh đến đáng sợ: “Mua quà cho mẹ của con tôi, cô nói xem?”
Môi Diêu Lan Hạ mím chặt thành một đường, trong lòng quặn đau, trên mặt lại cười tươi rói: “Được! Tôi biết rồi!”
Mở cửa xe thật mạnh, Diêu Lan Hạ bước qua cửa kính vào trong trung tâm thương mai rồi mới phun ra một hơi nghẹn trong ngực, sau khi thở hắt ra rồi cô mới phát hiện những kiên cường cố gắng chống đỡ lúc nãy đã hoàn toàn bị phá hủy.
Câu trả lời mà cô muốn không phải thế này.
Lưu Nguyên Hào vẫn dõi theo bóng dáng người phụ nữ đến lúc khuất tầm mắt, lông mày nhíu chặt lại vẻ lạnh lùng, anh đấm tay lên vô lăng xe.
Người phụ nữ đáng chết này!
Cô vội vàng muốn đẩy anh ra đến thế sao? Muốn ly hôn với anh đến vậy sao?!
Được, được lắm, tôi sẽ cho cô xem!
Diêu Lan Hạ thảnh thơi đi dạo trong trung tâm thương mại, ha! Không phải muốn mua đồ cho Mai Khánh Vân sao? Cô đương nhiên phải chọn thật cẩn thận, mua thật cẩn thận!
Mua tổng cộng mười mấy bộ đồ dùng dành cho nữ, Diêu Lan Hạ xách theo túi lớn túi nhỏ quay về. Lưu Nguyên Hào, hôm nay tôi sẽ làm cho anh nở mày nở mặt trước mặt Mai Khánh Vân, thuận tiện, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Lúc quay về, Diêu Lan Hạ nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán hàng nhập khẩu, không biết vì sao, chân tự động bước vào.
Gần như đập vào tầm mắt cô đầu tiên là một tuýp kem dánh răng có hộp màu xanh lá cây, xuất xứ từ Pháp, Lưu Nguyên Hào nói anh không thích kem đánh răng đang dùng, bảo cô mua một tuýp khác về...
Nhưng mà dựa vào đâu chứ! Anh sắp đến nhà người phụ nữ khác ở rồi!
“Chào cô, loại kem đánh răng này vừa mới nhập lô mới về hôm nay, cô đến đúng lúc lắm, tôi đóng gói cho cô nha?”
Diêu Lan Hạ lỡ miệng: “Được.”
Đáng chết!
Lưu Nguyên Hào thấy Diêu Lan Hạ khệ nệ hai tay xách một đống hàng từ cổng trung tâm thương mại đi ra, anh khẽ nhíu mày, người phụ nữ này thật đúng là...
Cất toàn bộ