“Nghe các y tá bảo bệnh viện Trung tâm có Bác sĩ Diêu kỹ thuật rất tốt, thường làm việc độc lập một mình, cách nói chuyện... rất thẳng thắn, rất cá tính, tôi nghĩ, là cô đúng không?”
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt chẳng có hứng thú trả lời của Diêu Lan Hạ, Đào Khánh Trần vẫn có thể nhẹ nhàng lịch sự trò chuyện cùng cô, tính cách tốt và đầy kiên nhẫn thế này, đúng là rất đáng quý.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, bước chân của Diêu Lan Hạ không hề chậm lại chút nào, cô cũng không thèm quay đầu lại nói: “Nếu đã biết tính tình của tôi thì làm phiền bác sĩ Đào đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đào Khánh Trần không giận mà còn bật cười, anh sải bước chân đuổi kịp Diêu Lan Hạ, cực kỳ áy náy nói: “Tùy tiện nhờ Bác sĩ Diêu đến đây giúp đỡ, làm trễ giờ tan ca của cô, thật xin lỗi.”
Diêu Lan Hạ đột nhiên dừng bước, gương mặt xinh đẹp có chút mệt mỏi, cho dù cô có cứng cỏi rắn rỏi như trong lời đồn thì cũng khó có thể che được vẻ mệt mỏi trên mặt: “Bác sĩ Đào, có phải tiếp theo anh sẽ nói, làm trễ nải thời gian của tôi, muốn mời tôi ăn một bữa để bồi thường không?”
Đôi mắt ngập nước xinh đẹp kia nhìn thật kỹ người đàn ông sạch sẽ điển trai trước mặt.
Đào Khánh Trần lại cười, nụ cười thuần khiết nghịch ngợm không chút tì vết: “Bác sĩ Diêu muốn đi ăn cơm sao? Xin lỗi, tối nay tôi đã có hẹn, nếu không thì lần sau nha?”
Không ngờ anh lại trả lời như thế, Diêu Lan Hạ như trút được gánh nặng mà lắc đầu: “Không cần, tạm biệt bác sĩ Đào.”
Đào Khánh Trần gật đầu: “Hẹn gặp lại, Bác sĩ Diêu.”
Lê cơ thể vừa mệt vừa đói ra khỏi bệnh viện, Diêu Lan Hạ tùy tiện mua một hộp sandwich trong cửa hàng tiện lợi, thật sự quá mệt, hơn nữa lòng còn đầy tâm sự, Bác sĩ Diêu không thích ăn thức ăn nhanh cũng đành tạm chấp nhận.
Quay về biệt thự, Diêu Lan Hạ vừa bước vào đã phát hiện bầu không khí không bình thường, không lẽ là Lưu Nguyên Hào suốt mấy hôm không quay về đột nhiên giá lâm hả?
A!
Không ở cùng với Mai Khánh Vân, về đây làm gì? Lại nghĩ ra được chiêu trò gì để sỉ nhục cô sao?
Mở cửa ra, ánh đèn chùm chói mắt làm Diêu Lan Hạ vô thức nheo mắt lại, còn chưa kịp mở ra lần nữa, giọng nói lạnh lùng cứng rắn mang theo chút khó chịu của Lưu Nguyên Hào đã chui vào tai cô.
“Không muốn nhìn thấy tôi đến thế sao?”
Diêu Lan Hạ bỏ chìa khóa và túi xách xuống, ngước mắt nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đang mặc tây trang phẳng phiu, anh vẫn đang mặc bộ đồ trong bức ảnh, người thật còn đẹp hơn trong ảnh một ít, bộ đồ vest được là phẳng phiu không chút nếp nhăn góc cạnh rõ ràng, mặc lên người anh càng thêm cao lớn.
Diêu Lan Hạ, nghĩ cái gì đó hả!
“Tăng ca đột xuất, tôi không biết anh sẽ về.” Diêu Lan Hạ nói hai câu hệt như đang báo cáo, cô quá mệt, chỉ muốn ngủ, làm gì còn sức mà cãi cọ với anh.
Lưu Nguyên Hào thay đổi hai chân vắt chéo, ánh mắt tà ác mang theo chút vẻ tìm tòi: “Ngày mai Huyên sẽ đến đây, chắc cô biết phải làm gì rồi.”
Chết tiệt! Lưu Nguyên Huyên sao?
Nghĩ đến tên này Diêu Lan Hạ lại cảm thấy đầu tê rần, cái tên Lưu Nguyên Huyên này rốt cuộc muốn làm gì?
“Ngày mai tôi phải trực, đến tối mới về, khi nào anh ta đến?”
Mắt cá Diêu Lan Hạ rất đau, đứng suốt sáu tiếng đồng hồ, cẳng chân đã tê mỏi sưng lên, đã lâu lắm rồi không khiêu chiến với công việc trên bàn mổ, đột nhiên đến thì lực sát thương rất lớn.
“Mai là thứ bảy, sáng sớm sẽ đến, cô tự xử lý việc nghỉ phép bên bệnh viện đi.”
Anh hờ hững nói một câu đã dễ dàng thay đổi lịch trình một ngày của cô, ngang ngược không cho phép cô nói ra một chữ không.
Diêu Lan Hạ hừ nhẹ: “Lưu Nguyên Hào, tôi hy vọng anh nhớ rõ thân phận của tôi, tôi là bác sĩ, tôi có trách nhiệm riêng, không thể nào vì đón khách mà bỏ mặc người bệnh được, hiện tại cậu hai Lưu vẫn còn đang thất nghiệp đúng không? Bảo anh ta đổi thời gian khá đến đi.”
“Diêu Lan Hạ!”
Lưu Nguyên Hào nghiêng mắt nhìn thẳng vào hai mắt cô, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh buốt: “Thân phận của cô? Có cần tôi giúp cô nhớ lại xem rốt cuộc cô có thân phận gì không? Ha... Bác sĩ Diêu đừng có quên, thân phận đầu tiên của cô là mợ chủ của nhà họ Lưu, là vợ của Lưu Nguyên Hào tôi, cô phải trung thành với nhà họ Lưu.”
Thứ làm Diêu Lan Hạ đau lòng không phải là nội dung anh nói, vì dù sao thì cô đã nghe mấy lời nói thẳng thừng này rất nhiều rồi, thứ làm cô tan nát cõi lòng chính là giọng điệu nói chuyện ngay lúc này của Lưu Nguyên Hào.
Ráng vực dậy tinh thần, Diêu Lan Hạ cười nhạo: “Anh Hào, thật xin lỗi, thiếu chút nữa tôi đã quên mất tôi là mợ chủ của nhà họ Lưu, tôi còn tưởng là cái cô luôn ra vào cùng anh mới là vợ của anh đó, cảm ơn đã nhắc nhở!”
Tức giận? Nổi điên?
Diêu Lan Hạ, nhất định phải thế này thì cô mới có phản ứng sao?
Ngón tay sạch sẽ của Lưu Nguyên Hào nhịp lên tay vịn ghế sofa: “Còn nữa, sau này Khánh Vân muốn đến bệnh viện Trung Tâm khám thai, cô phụ trách tất cả, nhớ kỹ, đừng có ra vẻ trước mặt tôi.”
Diêu Lan Hạ thật sự muốn bật cười, cô nhìn thẳng Lưu Nguyên Hào đầy khinh thường, trong mắt không có vẻ sợ hãi, chỉ có khinh bỉ: “Anh Hào, sở trường của tôi là tim mạch, nếu tim của cô Mai có bệnh thì tôi chắc chắn sẽ phụ trách, còn chuyện sinh con, chỉ sợ anh phải mời thầy giỏi khác rồi.”
Lưu Nguyên Hào còn chưa nói gì, Diêu Lan Hạ đã dựa vào tay vịn cầu thang nói tiếp: “Cũng may lúc nãy anh Hào đã nhắc nhở tôi, tôi là mợ chủ của nhà họ Lưu, cái cô Mai Khánh Vân kia lấy thân phận gì mà bắt tôi tự tay chăm sóc hả?”
Bảo cô đi phụ trách Mai Khánh Vân? Ha hả!
Vũ Trúc Ngọc vênh váo ra lệnh trong điện thoại, Lưu Nguyên Hào anh còn lợi dụng điểm yếu uy hiếp cô, thật sự cho rằng mợ chủ cả nhà họ Lưu không được yêu thích và công nhận là cô không biết giận sao?
Lưu Nguyên Hào cao ngạo lạnh lùng quan sát cô, từ từ cười khẩy: “Gan cô càng lúc càng lớn, xem ra tôi đã quá bao dung với cô rồi, không biết sợ nữa, hả?”
Diêu Lan Hạ nắm chặt tay vịn, dời mắt nhìn anh, chờ nửa câu sau của anh.
Lưu Nguyên Hào từ từ đứng dậy, chính sửa lại áo vest, sải đôi chân dài đến trước mặt cô: “Cô thật sự không sợ gì hết? Từ bỏ tất cả à?”
Diêu Lan Hạ mở trừng trừng mắt, cô hơi hoảng sợ nhìn gương mặt điển trai không có chút độ ấm nào của Lưu Nguyên Hào: “Anh muốn nói gì?”
Lưu