Ba năm, Diêu Lan Hạ đã quên mất cái cảm giác ăn sâu vào xương tủy này từ lâu, không thở nổi, chỉ thấy đổ mồ hôi đầy đầu, mặt và cổ đều đau.
“Lưu Nguyên Hào... Anh, anh khốn nạn...”
“Kêu tôi là gì?” Tiếng nói của Lưu Nguyên Hào khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Đây không phải là thứ mà Bác sĩ Diêu luôn tự cho mình thanh cao muốn hay sao? Trước đây có thể bò lên giường người khác, bây giờ đến cả chồng của cô mà cô cũng không muốn hầu hạ hả?”
“Tôi khốn nạn? Mẹ nó tôi khốn nạn đó! Hôm nay tôi phải khốn nạn một lần cho cô xem!”
Gì mà đàn ông khác chứ?
Cập nhật sớm nhất tại.
“Tôi... Tôi không biết anh đang nói gì!” Diêu Lan Hạ dùng hết sức bình sinh rống lớn.
“Cô muốn nghe? Ha! Tôi không muốn nhắc lại!”
Ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ khi sáng khi tối, Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, cố không để nước mắt trào ra, cô đã từng thề, sẽ không bao giờ rơi thêm giọt nước nào vì Lưu Nguyên Hào.
Bên ngoài cửa sổ đã sáng trưng.
Lưu Nguyên Hào lười biếng kéo một góc chăn đắp lên, cơ bụng săn chắc, hai chân thon dài, săn chắc, eo Diêu Lan Hạ đau như muốn gãy làm hai, chống tay ngồi dậy, người đàn ông bên cạnh vẫn không nhúc nhích, mắt cũng lười mở ra.
Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, xốc chăn lên nhìn thấy một vệt đỏ tươi, nhíu chặt mày lại.
Ba năm, hai lần, đều là tai nạn thấy máu.
A!
Lấy một cái khăn quấn cơ thể cô lại, Diêu Lan Hạ chuẩn bị xuống giường, Lưu Nguyên Hào hừ lạnh nói: “Không cần che, chẳng có gì đẹp cả.”
Diêu Lan Hạ ngửa đầu, vành mắt nóng đỏ, cô khẽ mỉm cười, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, chẳng có gì đẹp cả, cho nên không muốn làm bẩn mắt anh Hào.”
Mày Lưu Nguyên Hào nhíu chặt lại thành hình lưỡi mác, lại là cái giọng điệu này!
Nhặt quần áo dưới đất lên, Diêu Lan Hạ chán nản, áo blouse trắng và áo sơ mi đã rách thành nùi giẻ, lát nữa sao cô ra ngoài được đây?
Diêu Lan Hạ chán nản quăng quần áo rách bươm xuống, đi chân trần vào nhà vệ sinh, không lâu sau đã truyền đến tiếng nước ào ào.
Mắt Lưu Nguyên Hào nhìn về phía bóng người trên vách tường thủy tinh của phòng vệ sinh, hít sâu một hơi, cảm giác bực bội và nhẹ nhàng khó hiểu dâng lên cùng một lúc, tâm trạng của anh Hào rất phức tạp.
Diêu Lan Hạ tắm rửa sạch sẽ, tay khẽ day day huyệt thái dương, phải làm sao đây? Lát nữa sao cô đi ra ngoài được? Trong phòng trực có áo blouse trắng để thay, nhưng hiện tại cô lấy bằng cách nào?
Huống chi, sáng sớm tinh mơ lại dùng hình tượng này xuất hiện trong phòng bệnh của Lưu Nguyên Hào, không khỏi làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Quấn khăn tắm, Diêu Lan Hạ đi ra ngoài, đưa tay vò vò tóc, tóc ướt nhẹp xõa xuống vai, mang vài phần phóng khoáng.
Cô lạnh lùng nói, vẻ không tình nguyện: “Cho tôi một bộ quần áo.”
Lưu Nguyên Hào gối đầu lên tay, nhìn làn da trắng muốt hồng hào của người phụ nữ kia vẻ không quan tâm lắm, đôi chân trơn bóng, đầu ngón chân mịn màng.
“Ồ? Mượn quần áo?”
Diêu Lan Hạ tức quá hóa cười: “Ừm, Cậu Hào có đồng ý không?”
Lúc nói chuyện, Diêu Lan Hạ nhìn mắc áo trong phòng ngủ, bên trên có treo một cái áo gió nam màu vàng nhạt, cực kỳ thích hợp để cô mặc.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt Lưu Nguyên Hào lạnh lùng, thâm thúy đến đáng sợ: “Mượn cũng được thôi, mặc vào ngay trước mặt tôi.”
Diêu Lan Hạ: “... Được!”
‘Làm’ cũng làm rồi, thay quần áo là gì chứ? Cô không phải kiểu phụ nữ thích làm ỏng làm eo!
Kéo roạt khăn tắm xuống, Diêu Lan Hạ khoác áo gió lên người, hai cánh tay trơn mịn lọt vào hai ống tay rộng rãi, bắt chéo hai vạt áo, giữa eo có thắt lưng, chiếc áo gió nam Armani may thủ công dáng lỡ khi cô mặc lên lại thành áo khoác nữ dài.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lưu Nguyên Hào vẫn rất lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên anh ngắm nhìn dáng người của cô dưới ánh mặt trời như thế, da thịt cô cực kỳ mịn màng, vạt ánh nắng mai chiếu rọi vòng eo uyển chuyển nổi bật của cô, giống như một bức tranh sơn thủy sinh động... Body của cô, không ngờ lại tuyệt đến thế!
Dưới vòng eo nhỏ là cặp mông đầy đặn cong tròn, hai chân dài cân xứng, trơn nhẵn như ngọc như nước.
Nhưng... người phụ nữ đáng chết này, lại dám thay đồ một cách bình tĩnh như thế! Cô đã từng trước mặt bao nhiêu người đàn ông mà... Shit!
Mặc quần áo xong, Diêu Lan Hạ bị hơi thở riêng biệt của Lưu Nguyên Hào bao lấy, mùi hương cây thùa thoang thoảng, xen lẫn với mùi hương bách hợp huân lên, thấm vào ruột gan.
Đã lâu... mùi hương đi vào giấc mơ mỗi đêm.
Trước khi trời sáng tỏ, Diêu Lan Hạ ngó lơ các ánh mắt khác lạ của bác sĩ, y tá trên đường đi, ngẩng đầu rời khỏi bệnh viện.
Lăn lộn suốt một đêm, cả thể xác lẫn tinh thần của Diêu Lan Hạ đều rất mỏi mệt, lên xe taxi về thẳng nhà.
Cái gọi là nhà đó, chỉ là một căn chung cư đơn cô thuê, một phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp một nhà vệ sinh, đơn giản ngăn nắp, sạch sẽ sáng sủa.
Đá bay giày cao gót, Diêu Lan Hạ cởi áo gió ra, lười biếng nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, để mặc cho nước ấm tràn qua cơ thể.
Mệt quá, từ bàn chân lên thẳng đến đỉnh đầu đều rất oải.
Không gặp anh, mệt.
Gặp anh, càng mệt.
Cơ thể từ từ trượt xuống, Diêu Lan Hạ chìm trong nước, nín thở, dòng nước trong suốt, cơ thể xinh đẹp trắng nõn như tuyết, đôi chân thẳng tắp thon dài khẽ co lại, hai cánh tay đong đưa theo làn nước, tóc dài lơ lửng trên mặt nước như rong biển.
Ngủ một giấc dậy, tự làm bữa trưa đơn giản, thời gian rảnh buổi chiều cô còn xem một bộ phim.
Ba năm, Diêu Lan Hạ đã được rèn luyện được bản lĩnh đến mức gặp sóng gió cũng không sợ hãi, Lưu Nguyên Hào có dày vò như thế nào, Mai Khánh Vân có đê tiện cỡ nào đi nữa, cô cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống của cô.
Nếu không, cô đã bị tức chết từ lâu.
Đang định ra ngoài, điện thoại lại reo lên.
“Bác sĩ Diêu... Mau đến! Xe cứu thương của bệnh viện vừa chở hai người bị ngộ độc rượu!”
Ngộ độc rượu?
“Những người khác đâu?”
“Cô quên hôm nay mọi người đi tập huấn rồi sao, không có bác sĩ chính, chỉ có thể trông cậy vào cô thôi!”
“Tôi đến ngay đây!”
Diêu Lan Hạ chạy như bay ra bắt xe, xe taxi phóng như bay đến bệnh viện, áo sơ