Ra tay mạnh bạo, dùng số tiền lớn như vậy chỉ để tổ chức một bữa tiệc đầy ắp hoa hồng, cũng chỉ có mình Lưu Nguyên Hào làm được chuyện này.
Trong hành lang của bệnh viện, những tiếng kinh ngạc và ngưỡng mộ vẫn luôn nối tiếp nhau, những cô y tá xuân tình nhộn nhạo, ai cũng hâm mộ rất muốn được thay thế nữ chính của Lưu Nguyên Hào.
Nữ chính của Lưu Nguyên Hào? Diêu Lan Hạ cười có chút tự giễu, ở trong bệnh viện mà bày ra bữa tiệc hoa lớn như vậy, anh làm như vậy là chỉ vì nụ cười của Mai Khánh Vân thôi, đúng không?
Diêu Lan Hạ cũng không muốn nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy khó chịu, đơn giản lướt qua đám đông náo nhiệt chen vào thang máy.
Cô dựa vào bức tường sắt lạnh lẽo của thang máy, nhắm mắt lại, vừa rồi trong nháy mắt toàn bộ võng mạc của cô đều là màu đỏ quyến rũ của hoa hồng. Sự đối lập tươi đẹp đến mức nào? Đối với cô, anh chưa bao giờ thể hiện một chút dịu dàng nào, nhưng khi đối với Mai Khánh Vân, anh chỉ hận không thể mang cả thế giới đến trước mặt cô ta.
Ông nội nó mà!
Đọc truyện tại đây.
Cửa thang máy mở ra, Diêu Lan Hạ bước chân thon thả đi vào phòng thay quần áo, hôm nay tới ca trực của cô, cũng may thế giới trong phòng trực cũng rất sạch sẽ.
Ai biết được, khi cô vừa mới thay áo khoác trắng thì một cuộc điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Bác sĩ Diêu, đến phòng bệnh! giường bệnh nhân 202..."
202?
Nữ bệnh nhân được đưa đến hôm qua bị bệnh tim bẩm sinh vừa được phẫu thuật đặt stent tim, bác sĩ khuyên là không nên có con nhưng vợ chồng kia rất thích trẻ con nên đã không tiếc mạng mình để sinh con.
Đứa con trong bụng của cô vợ kia giờ đã gần 7 tháng tuổi, cô đã xem qua, đó là một bé trai, đang phát triển tốt nhưng thai nhi lớn dần gây chèn ép tim, ngày hôm qua khi cô vợ kia được đưa vào bệnh viện thì nhịp tim rất yếu, huyết áp còn giảm mạnh, chồng và mẹ chồng đi cùng suốt chặng đường, người chồng van xin cô nhất định phải giữ lấy người vợ, nhưng cô vợ kia vẫn cố níu kéo chút sức lực cuối cùng, nắm chặt tay Diêu Lan Hạ cô, cầu xin cô bảo vệ đứa nhỏ.
Cảnh tượng ngày hôm qua lại hiện ra trước mắt, Diêu Lan Hạ cầm lấy điện thoại di động nhanh chóng chạy tới, "Chuẩn bị máy thở, máy cộng hưởng, nhanh lên!"
"Vâng!"
Diêu Lan Hạ chạy đến phòng bệnh, những bệnh nhân từng nói nặng lời với cô đều lùi lại ra sau, có một số người vẫn luôn đề phòng, sợ Diêu Lan Hạ sẽ báo thù gì nữa, nhưng trong lòng Diêu Lan Hạ chỉ có bệnh nhân.
Y tá đứng ở bên giường bệnh nhân, luống cuống tay chân không biết phải làm sao, Diêu Lan Hạ đẩy y tá ra, lắng nghe nhịp tim của sản phụ, sau đó nhanh chóng mở mắt sản phụ ra để quan sát tròng trắng mắt, thiết bị trên người hiện ra nhịp tim của bệnh nhân đang giảm nhanh chóng, mắt thấy các dấu hiệu của sinh mệnh chuẩn bị biến mất.
“Bác sĩ Diêu, bệnh nhân cần đặt máy trợ tim!” Trợ lý bác sĩ ở bên nhắc nhở Diêu Lan Hạ.
“Không, máy trợ tim sẽ làm tổn thương đứa trẻ trong bụng sản phụ, cầm lấy!” Cô đưa ống nghe ở cổ mình cho y tá, siết chặt tay lại rồi ấn mạnh vào tim bệnh nhân, mỗi một lần ấn là mỗi một lần hô to--
"Phương Hiểu Mai, tỉnh lại đi! Phương Hiểu Mai, vì đứa con của cô, vì cậu bạn nhỏ trong bụng của cô, cô nhất định phải tỉnh lại! Có nghe thấy không?"
Diêu Lan Hạ như điên lên rồi, nhìn cái bụng to của bệnh nhân, bên trong là một đứa trẻ, là đứa con yêu quý của họ, cũng hệt như là sinh mệnh nhỏ bé mà cô mong muốn suốt ba năm qua, cầu mà không được.
Tựa như đứa nhỏ kia có sự kết nối với cô, bởi vì Diêu Lan Hạ nén sức lực, trên trán thoát ra tầng mồ hôi mỏng, mồ hôi càng ngày càng dày ở giữa lông mày, rồi tách một tiếng rơi trên mặt bệnh nhân.
Mấy bệnh nhân cùng phòng bệnh đều bị dáng vẻ liều mạng cứu người của Diêu Lan Hạ mà sợ tới ngây người, bọn họ ngơ ngác nhìn Diêu Lan Hạ, hệt như đang nhìn một cô chiến sĩ đang đối kháng với tử thần.
Mà lúc này, bệnh nhân của phòng khác cũng đổ xô tới đây, co ro bên ngoài xem náo nhiệt.
Dù sao thì Diêu Lan Hạ cũng là phụ nữ, cấp cứu tim cần rất nhiều thể lực, cánh tay đau nhức, yếu ớt không lấy được chút sức lực, nhưng cô lại cắn răng không chịu từ bỏ: "Phương Hiểu Mai, tỉnh lại đi! Con của cô đang đợi cô kìa, vẫn luôn đợi cô đó!"
Một bác sĩ nam ở bên cạnh không chịu nổi nữa, kéo Diêu Lan Hạ ra, tiếp tục ấn vào trái tim bệnh nhân.
Hai bác sĩ nam thay phiên nhau, hơn mười phút sau, cuối cùng bệnh nhân cũng có nhịp tim.
"Bác sĩ Diêu, nhịp tim và mạch đập đã hồi phục! Hồi phục rồi!"
Cô y tá kích động kêu lên, hình như Diêu Lan Hạ mệt hết sức lực, thân thể mềm nhũn, lưng đập vào tường, nếu không dựa vào tường thì cô đã ngã trên mặt đất rồi.
"Bộp bộp bộp --"
Bệnh nhân trong phòng bệnh và đông đảo bệnh nhân ở cửa đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay của họ chứng tỏ sự ngưỡng mộ và biết ơn của họ đối với Diêu Lan Hạ.
Rất nhiều người đều nói, nếu chưa thấy Diêu Lan Hạ cứu người tại chỗ thì sẽ không biết được cô gái này rất thích hợp làm bác sĩ tới cỡ nào, cô sinh ra là để đối nghịch với tử thần.
Vừa rồi, người nhà bệnh nhân ra ngoài mua hoa quả, nhìn thấy cảnh tượng này, hoa quả lạch cạch rơi trên mặt đất, chạy nhanh tới xem vợ mình, khi nghe được y tá giải thích mọi chuyện, người đàn ông kia túm lấy Diêu Lan Hạ liên tục cảm ơn.
Nhưng trên mặt của Diêu Lan Hạ cũng không nhẹ nhõm gì.
Cô cảm thấy có nên nói sự thật cho anh ta biết hay không.
Cô dẫn theo ngươi nhà ra ban công yên tĩnh, Diêu Lan Hạ giải thích tình huống thực tế của bệnh nhân: "Bây giờ vợ của anh phải nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút, stent tim ban đầu của cô sẽ chống đỡ không nổi nữa, anh có biết điều này sẽ có ý nghĩa gì không hả."
Anh chồng gật đầu, hốc mắt đỏ lên: "Bác sĩ Diêu, xin cô nhất định phải cứu lấy vợ tôi, xin cô mà!"
Diêu Lan Hạ gật đầu, sau khi rời khỏi phòng bệnh thì luôn buồn bã lo lắng, bệnh nhân không những không thể đặt stent mà còn bị chảy máu bên trong khiến màng tim bị tắc nghẽn, theo phương pháp điều trị nội khoa, cô chỉ có thể chờ đợi sự cầm máu tự nhiên.
Nhưng mà...
Cô nhìn vào tay mình, hai tay kia đang run rẩy.
Theo kinh nghiệm của cô trên bàn mổ khi đó, tình hình của Phương Hiểu Mai không thể cầm máu một cách tự nhiên được, đợi tới ngày hôm đó, Phương Hiểu Mai và đứa trẻ nói không chừng có thể tử vong.
Nhưng phẫu thuật cắt bỏ máu...
Có Bác sĩ nào sẵn sàng hủy hoại danh tiếng của mình để xông vào nguy hiểm phẫu thuật cho một bệnh nhân sắp chết như Phương Hiểu Mai chứ, nói không chừng bệnh nhân sẽ chết trên bàn mổ, dù ca mổ thành công thì giữa mẹ và con cũng chỉ có thể cứu được một người.
Đối với ai cũng đều bị tổn thương.
Diêu Lan