Khuôn mặt của anh ngược sáng, trên gương mặt sạch sẽ có từng giọt mồ hôi rơi xuống, mắt của Diêu Lan Hạ mở ra, không nhìn anh nữa: “Không hổ là Phó viện trưởng, tốc độ xử lý vết thương thật nhanh, có bệnh nhân bị gãy xương, làm phiền anh đi xem một chút, vừa rồi bác sĩ khoa chỉnh hình nói phải giải phẫu.”
Đào Khánh Trần cho Diêu Lan Hạ uống thuốc giảm đau, giảm nhiệt giảm đau có thể thúc đẩy vết thương khép lại, cởi áo khoác của mình đắp lên trên người cô, áo khoác trắng của cô đã không thể mặc lại, áo sơ mi trắng bên trong cũng bị máu nhiễm lên một tầng.
Trấn an cô xong, quay người nhìn bảy bác sĩ khác, từng người đều cúi đầu, không ai dám thở lớn tiếng.
Lửa giận trong mắt ánh của Đào Khánh Trần bắn lên trên người bọn họ, anh nghĩ một phát bóp chết bọn họ, cũng may hiện tại Diêu Lan Hạ không có việc gì, nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đào Khánh Trần không dám chắc là anh sẽ làm cái gì.
“Mấy người các cậu, chuẩn bị tốt việc kéo dài thời hạn thực tập.”
Mấy người không dám nói lời nào, chỉ gật đầu.
Đọc truyện tại đây.
Cô gái bị thương ở trên chân được đỡ ngồi xuống, Đào Khánh Trần đeo găng tay lên, sờ lên chân của cô ta: “Tại sao lại ngã bị thương?”
Cô gái kinh ngạc nhìn mặt Đào Khánh Trần bên cạnh, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy, cô gái nhìn đến ngây người.
Đào Khánh Trần nhíu mày, thuận tay cầm một cái khẩu trang đeo lên: “Tôi hỏi cô, tại sao lại ngã bị thương? Thời điểm bị thương có va chạm đến thứ gì hay không?”
Nhìn thấy động tác Đào Khánh Trần đeo khẩu trang, Diêu Lan Hạ nằm ở trên cáng cứu thương nhịn không được, bật cười.
Cô gái rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: “Lúc lên núi thì bị ngã, hình như đụng phải tảng đá.”
Đào Khánh Trần quay đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vừa mới nói nhất định phải làm phẫu thuật, anh chán nản lấy lại sự kiên nhẫn, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhìn đi, về sau gặp được loại tình huống này phải xử lý như thế nào.”
Hai bác sĩ đỡ cánh tay của cô gái để cô ta bảo trì cân bằng, Đào Khánh Trần nửa ngồi trên mặt đất, hai tay cầm chân của cô ta: “Cô nên cảm ơn một năm này cô không cao hơn.”
Cô gái không hiểu, bác sĩ bên cạnh nghe hiểu nhưng cũng không dám nói lời nào.
Diêu Lan Hạ nghe hiểu, biết anh có biện pháp, trái tim chậm rãi buông xuống, cô nghiêng đầu nhìn Đào Khánh Trần, dáng vẻ mỗi lần anh ta nghiêm túc chữa bệnh cứu người, luôn luôn mê người như vậy.
Đột nhiên, cô có chút lo lắng, nếu như đã thấy Đào Khánh Trần nhiều lần cứu người, cô có thể bị mê hoặc hay không?
Á!!!
Cô gái đột nhiên hét lên một tiếng chấn động đất rời, hai bác sĩ nam đang đỡ cô ta bị lực lượng vùng vẫy hung hăng trong lúc cầu sinh đó mà văng ra ngoài.
Đào Khánh Trần giữ chân của cô ta: “Nếu muốn một lần nữa đi đường, hiện tại chịu đựng, đừng nhúc nhích.”
Cô gái đau nghiến răng nghiến lợi: “Dáng vẻ của anh đẹp trai như vậy, tại sao ra tay lại hung ác như thế!”
Đào Khánh Trần cầm thanh nẹp: “Không hung ác thì làm sao giúp cô nối xương? Hiện tại xương cốt đã trở lại vị trí cũ, hai tháng sau cố gắng đừng để chân này phải chịu lực lớn, còn có, tụ máu bên trong phải từ từ thanh trừ, về sau mỗi ngày chườm nóng hai lần.
Nói xong, Đào Khánh Trần giao bệnh nhân cho bác sĩ nhỏ: “Giúp cô ta cố định thanh nẹp.”
Đào Khánh Trần xử lý xong nữ bệnh nhân, thôn dân xếp hàng đằng sau vô cùng ngưỡng mộ: “Bác sĩ, anh khám bệnh cho chúng tôi đi!”
Đào Khánh Trần nhìn Diêu Lan Hạ, anh tới đây là vì cô: “Nơi này còn có bảy bác sĩ, sẽ thay mọi người làm kiểm tra thật tốt.”
Nói xong, anh đi đến bên người Diêu Lan Hạ, trên mặt cô có chút phiếm hồng, đây không phải là màu sắc bình thường, đưa tay sờ sờ trán của cô, lại sờ lên trán mình: “Sao lại nóng như vậy?”
“Có sao? Tại sao tôi không cảm thấy?”
Đào Khánh Trần nhất thời yên lặng: “Cô phát sốt, cô không biết sao?”
Diêu Lan Hạ duỗi cánh tay không bị tổn thương ra, sờ lên: “Qủa thật có chút, không có việc gì, chính tôi đều không có phát giác.”
Đào Khánh Trần thật sự là bị tính khí của Diêu Lan Hạ ép đến mức không còn cách nào khác, anh lấy ống nghe ra kiểm tra hô hấp của Diêu Lan Hạ, lông mày nhíu chặt: “Cô bị cảm, kèm thêm đường hô hấp tăng nặng, cô là bác sĩ, không thể không biết.”
Hả?
Cái này cũng khó trách, cô bơi lội lâu như vậy, lại ngủ một đêm trên ghế sô pha, còn chưa kịp quan tâm kê đơn thuốc cho mình, liền bị đày đi đến đến vùng núi này.
“Đều là vấn đề nhỏ, so với cánh tay của tôi còn không đáng giá nhắc tới.” Diêu Lan Hạ cho Đào Khánh Trần một nụ cười tức chết người không đền mạng.
Nụ cười kia, đủ khách khí, đủ lễ phép.
Đủ để khiến Đào Khánh Trần tức giận.
“Đừng cười với tôi như vậy, bác sĩ Diêu. Tôi biết cô từ chối tôi, cho nên không cần nhấn mạnh.” Đào Khánh Trần cầm một hòm thuốc tới, lấy ra thuốc hạ sốt từ bên trong, đổ vào ống truyền dịch.
Diêu Lan Hạ: “… Ách.”
Bị nhìn ra rồi.
Đào Khánh Trần thu hòm thuốc lại, giống như lơ đãng hỏi: “Anh ta biết sao?”
Diêu Lan Hạ ghé mắt, nhìn về phía đôi mắt hơi cụp xuống của anh, nhìn kĩ mới phát hiện, lông mi của Đào Khánh Trần rất dài, rất rậm, không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta rất đẹp, không phải vẻ đẹp trương dương chói mắt như Lưu Nguyên Hào, mà là vẻ đẹp dịu dàng nội liễm không góc cạnh.
“Anh ta? Chồng tôi? Chắc là không biết đi.”
Quan hệ của hai người bọn họ, còn chưa gần gũi đến mức báo cáo việc công tác cho nhau, mặc dù... Hình như đã có một lần, Lưu Nguyên Hào nói trước với cô về việc đi công tác, nhưng đó là bởi vì hai người ở cùng một chỗ.
Cô đi đâu làm gì, ở cùng với ai, dường như không có quan hệ gì với Lưu Nguyên Hào, cô không ảnh hưởng tới anh.
“Anh ta... Cũng không quan tâm sao?”
Đào Khánh Trần đóng hòm thuốc lại, độ cong của lông mi hơi giãn ra, anh cúi đầu xem sắc mặt Diêu Lan Hạ chậm rãi khôi phục: “Xem ra, tôi còn phần thắng không nhỏ.”
Lời này anh nói tự nhiên lại ấm áp như thế, dù thân mật có thừa, lại không có chút nào tùy ý, nhất là đôi mắt chân thành tha thiết thâm tình kia, thời điểm nhìn cô, phảng phất như toàn thế giới chỉ còn lại cô mà thôi.
Diêu Lan Hạ khó chịu dời mắt đi: “Phó viện trưởng, liên quan tới đề tài này, tôi nghĩ chúng ta không cần nhắc lại lần nữa, cám ơn anh tốt với tôi như vậy, cũng cảm ơn đã tới đúng lúc cứu tôi, nhưng, những chuyện khác, tôi nghĩ chúng tôi vẫn không cần nói đến.”
Đào Khánh Trần cũng không bởi vì cô từ chối lần nữa mà cảm thấy xấu hổ, anh bật công tắc bộ truyền dịch lên, để thuốc truyền vào chậm hơn một chút.
“Lá gan của cô nhỏ như vậy, nhắc đến cũng không muốn nhắc, cẩn thận