Mai Khánh Vân bắt được cánh tay của Diêu Lan Hạ, một cái tay khác thì nhét đồ trang sức bằng pha lê vào trong tay của cô, sau đó "bốp" một tiếng đồ trang sức bằng pha lê rơi xuống mặt đất.
Mai Khánh Vân hu hu khóc lớn lên, đi đến đầu bậc thang liền bắt đầu khóc lóc kể lể: “Anh Nguyên Hào, rốt cuộc anh cũng đã về rồi. Diêu Lan Hạ, cô ta... em chỉ là đến đây thăm anh một chút thôi, thế mà cô ta lại nổi giận với em, huhu... anh Nguyên Hào..."
Nằm trong dự liệu, Mai Khánh Vân đẩy chuyện làm vỡ đồ trang sức bằng pha lê lên trên người của Diêu Lan Hạ, đồng thời vẫn luôn cường điệu nói là Diêu Lan Hạ muốn làm tổn thương cô ta với lại đứa bé.
Loại chuyện cũ rích như thế này, Diêu Lan Hạ ngay cả giải thích cũng chẳng muốn.
Đọc FULL bộ truyện.
Lưu Nguyên Hào nhìn Mai Khánh Vân lã chã chực khóc, lo lắng đứa bé ở trong bụng của cô ta: “Được rồi, để tôi cho người mua cái mới cho cô.”
Diêu Lan Hạ kinh ngạc, ánh mắt khóa chặt lấy Lưu Nguyên Hào, cô cho rằng ít nhất anh cũng sẽ hỏi cô ta tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhưng mà anh lại không hỏi.
Người thứ ba đàng hoàng xuất hiện trong căn nhà của vợ chính, nếu như bị người ngoài biết được, thế thì mặt của cô phải đặt ở đâu đây?
“Đây không phải là vấn đề về đồ vật, là do Diêu Lan Hạ căn bản cũng không chịu đựng được em, càng không thể chứa chấp được đứa nhỏ. Anh Nguyên Hào ơi, bác gái kêu đến đây sống cùng với anh là hy vọng trong lúc mang thai đứa bé sẽ có ba làm bạn, nhưng mà em không nghĩ đến cô ấy cũng có mặt ở đây.”
Không biết à?
Cậu Hào nhớ đến cuộc gọi vào tối ngày hôm qua.
Mai Khánh Vân đang nói dối, mà Diêu Lan Hạ cũng không giải thích.
Diêu Lan Hạ chịu đựng cảm giác chua xót và oan ức ở trong lòng, cười nói: “Cô Mai à, đây là nhà của tôi, tôi không ở đây thì tôi nên ở đâu đây?”
“Đắc ý cái gì chứ? Đừng tưởng rằng tên của cô có trong giấy kết hôn với anh Nguyên Hào thì cô thật sự là mợ chủ của nhà họ Lưu, bây giờ vẫn còn chưa có người nào thừa nhận cô đâu.”
Lưu Nguyên Hào khẽ nhíu mày: “Được rồi, im ngay đi.”
Đây coi như là một loại bảo vệ đó à?
“Cô cũng đừng có nói nữa.” Anh nhìn sang Mai Khánh Vân, lại bổ sung thêm một câu với cô ta.
Hóa ra là như thế.
Sau khi suy nghĩ, Diêu Lan Hạ chủ động yêu cầu đi xuống phòng dành cho khách ở dưới lầu, cô cũng không thèm khát tranh giành Lưu Nguyên Hào với Mai Khánh Vân. Ngược lại là đối với sự hiểu biết của cô về Lưu Nguyên Hào, càng làm ầm ĩ thì anh càng cảm thấy phiền phức hơn.
Cô dứt khoát đi ngược lại con đường cũ.
“Dưỡng thai rất quan trọng, Lưu Nguyên Hào, anh chăm sóc cho cô ta thật tốt đi.”
Cô thoải mái đi ra khỏi phòng ngủ, trở lại thư phòng, tiếp tục dùng một tay gõ bàn phím, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, cô cần phải phí sức cứu vãn cái gì?
Nhưng mà tại sao trong lòng lại đau đớn như thế? Nhìn thấy Mai Khánh Vân nằm ở trong ngực của anh, cô đau đến nỗi không thể thở nổi.
Một khi làm việc là hết mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó cô còn được người giúp việc lên kêu ăn cơm, cô lấy lý do là mình vẫn làm việc, chỉ ăn đơn giản vài miếng liền thôi, nhưng mà cô càng không muốn nhìn thấy hình ảnh trên bàn ăn, Mai Khánh Vân gấp thức ăn cho Lưu Nguyên Hào, cảnh tượng ân ái đút thức ăn cho nhau.
Đáng giận hơn đó chính là Lưu Nguyên Hào lại không từ chối.
Gần mười giờ tối, Diêu Lan Hạ xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, ly trà trống rỗng, cô đứng dậy đi rót nước cho mình. Vừa mới bước ra khỏi thư phòng, cô nghe thấy trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng cười của Mai Khánh Vân.
“Anh Nguyên Hào, anh thật là xấu quá đi thôi... hahaha..."
“Bé cưng còn nhỏ mà, sao có thể sờ được chứ?”
“Ui da, nhột, nhột lắm... ha ha, nhột, anh Nguyên Hào..."
Từng tiếng cười đùa thân mật cố ý phóng đại, gần như có thể nghĩ đến hình ảnh, là một hình ảnh ân ái đến cỡ nào. Một cặp ba mẹ đang chờ mong con của mình sinh ra, hưởng thụ loại cảm giác sung sướng khi có thể giao lưu với sinh mệnh ở trong bụng.
Diêu Lan Hạ cảm thấy con mắt của mình chưa xót đến khó chịu, gần như là nước mắt muốn chảy ra, cô ngửa đầu lên, nước mắt chưa kịp dừng lại thuận theo hai bên má mà rơi xuống, cô vội vàng lau nó đi, rót nước xong, cô lại đóng cửa thư phòng lại.
Nhưng mà cho dù có đóng cửa lại, bên tai vẫn là tiếng cười của Mai Khánh Vân. Diêu Lan Hạ nắm chặt ly nước ở trong tay, nước mắt rơi lách tách trên bàn phím.
Đau lòng muốn giấu đi nhưng mà không có chỗ để giấu.
Cô mở cửa sổ ra một cái khe nhỏ, cơn gió đêm thổi vào bên trong thỏi lên trên người có cảm giác hơi mát mẻ, đầu cũng đã tỉnh táo hơn, trong màn đêm đen như mực, cô đơn trống trải như thế.
Diêu Lan Hạ tìm tư liệu hơn mười một giờ đêm, cô thật sự rất buồn ngủ, nghé vào trước máy vi tính liền ngủ mất.
Lưu Nguyên Hào đi ra khỏi cửa phòng ngủ, đèn trong phòng làm việc trên lầu hai vẫn còn đang sáng.
Đã trễ như vậy rồi, cô vẫn còn đang ở bên trong à?
Lưu Nguyên Hào đi đến cửa, chần chờ một chút mới đẩy cửa ra. Dưới ánh đèn bàn, Diêu Lan Hạ đang ghé trên mặt bàn nằm kề lên một cánh tay của mình ngủ rất ngon giấc.
Người đàn ông đi đến sau lưng cô, cô không có bất cứ phản ứng gì, màn hình máy vi tính vẫn còn đang sáng, ở phía trên là luận văn do cô viết. Lưu Nguyên Hào nhíu mày, người phụ nữ ngu ngốc này, ở lại bên cạnh anh sống một cuộc sống của một mợ chủ an nhàn sung sướng không tốt hơn sao?
Tại sao lại phải kiên cường như thế.
Ngón tay thon dài ấn nút lưu cho cô, đóng máy vi tính lại.
Cậu Hào nhẹ nhàng ôm lấy Diêu Lan Hạ, ôm thân thể mảnh mai của người phụ nữ vào trong ngực cũng không có nặng nề gì, bước từng bước đi xuống bậc thang, cậu Hào ôm Diêu Lan Hạ vào trong phòng ngủ ở lầu một.
Diêu Lan Hạ nằm cuộn ở trong ngực của anh, bĩu môi nói một cái gì đó, cậu Hào nghe không rõ.
Một lát sau, cô lại bĩu môi nói một câu: “Lưu... Nguyên Hào..."
Bước chân của cậu Hào bỗng nhiên dừng lại, anh giống như là bị điện giật mà dừng chân trong phòng khách, cẩn thận nghe giọng nói của cô, thế mà người phụ nữ này lại gọi tên anh trong giấc mơ.
“Lưu Nguyên Hào... anh thật sự rất... đáng ghét..."
Cô hờn dỗi nói một câu trong mơ hồ, đại khái là do nói mớ, giọng nói của Diêu Lan Hạ mềm mại, cùng với lúc bình thường hoàn toàn khác nhau, mềm mại ấm áp.
Lưu Nguyên Hào nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh trong lúc ngủ rất yên bình, nhưng mà lời nói nói ra lại làm cho người ta rất tức giận. Thật vất vả mới có thể nghe thấy cô gọi anh, thế mà cô còn nói là anh đáng ghét.
Cảm giác vui sướng ở trong lòng của cậu Hào vừa mới được thành hình liền không còn nữa, đặt cô lên trên giường, cậu Hào muốn rút tay ra, cô lại kéo tay của anh lại: “Lưu Nguyên Hào, anh đáng ghét như vậy... tôi thích cái gì chứ... Lưu Nguyên Hào... thật ra tôi rất... đã sớm quen biết anh rồi..."
Nói xong, tay của cô buông lỏng, trở mình ngủ tiếp.
Lưu Nguyên Hào kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, nhưng mà Diêu Lan Hạ đã ngủ rồi, khóe môi mấp máy, tướng ngủ có chút trẻ con.
Một tay của cậu Hào chống bên mép giường, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, cúi thấp nửa người xuống, cúi càng thêm thấp nữa, cánh môi suýt chút nữa đã dán lên trên môi của cô: “Diêu Lan Hạ, tôi cũng muốn hỏi mình cô đã làm những chuyện như thế với tôi mà tôi lại thích cô ở điểm nào?”
Tắt đèn, cậu Hào đi khỏi.
Nhưng mà