Diêu Lan Hạ tháo găng tay, y tá đeo một đôi mới cho cô.
Trong phòng phẫu thuật bên cạnh, nhịp tim của bệnh nhân giảm mạnh, dường như sắp không chịu được nữa!
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Khi Diêu Lan Hạ bước vào cửa, bác sĩ Vương hung hăng trợn mắt nhìn Tôn Giai Lệ, mắng không thương tiếc: "Kỹ thuật thế này cũng dám vào phòng phẫu thuật! Tính mạng bệnh nhân là trò đùa đấy hả! Cút ra ngoài!!"
Tôn Giai Lệ cắn răng không phục: "Tim bệnh nhân chảy máu không phải lỗi của tôi. Sao lại trách kỹ thuật của tôi!"
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Cút ra ngoài!” Bác sĩ Vương tức giận đến không kiềm chế được, nếu không phải đang phẫu thuật, anh ta thật muốn đá chết cô ta.
Diêu Lan Hạ thay thế Tôn Giai Lệ, bình tĩnh nói: "Bác sĩ Vương, hãy bớt giận, có thể bắt đầu được chưa?"
"Được, rút ống hút!"
"Vút—"
Kỹ thuật gọn gàng khiến bác sĩ Vương kinh ngạc.
"Cô..." Bác sĩ Vương muốn hỏi cô là ai thì Diêu Lan Hạ đã nói tiếp: "Bác sĩ Vương, còn chưa tới bước nguy kịch, xin mời tiếp tục."
"Được."
Không so sánh thì không biết, so sánh mới phát hiện ra tốc độ của bác sĩ Vương chỉ bằng một nửa so với tốc độ của Đào Khánh Trần, nhưng bác sĩ Vương lại mang danh hiệu bác sĩ hàng đầu khoa ngoại tim mạch nha! Xem ra... sau này phải đổi người rồi.
"Chuẩn bị... lật tâm nhĩ trái."
Cú lật thành công và thành thạo của Diêu Lan Hạ giúp anh ta dễ dàng thực hiện bước tiếp theo. Tiên Hiệp Hay
Lần này, bác sĩ Vương càng kinh ngạc đến ngây người, kỹ thuật này không biết đã luyện qua bao nhiêu lần rồi?
Nhờ sự tham gia của Diêu Lan Hạ, toàn bộ ca phẫu thuật rất thành công, bác sĩ Vương mỉm cười, nói: "Còn lại giao cho cô, được không?"
"Tất nhiên là được."
"Bác sĩ Diêu khổ cực rồi.”
Bác sĩ Vương bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy Đào Khánh Trần đã hoàn thành ca mổ từ lâu mà vẫn đang ngồi ở ngoài, anh ta thầm đắc ý cười nói: "Không ngờ khoa nội lại cất giấu một tài năng xuất sắc như vậy, phó chủ nhiệm, không biết có thể cho tôi xin bác sĩ vừa rồi về làm đội phó, gia nhập đội của tôi được không?”
Đào Khánh Trần cười một tiếng: "Rất xin lỗi, cô ấy là hoa có chủ rồi.”
Bọn họ hợp tác vô cùng hoàn hảo, đơn giản chính là ăn ý, chỉ cần Diêu Lan Hạ đồng ý, cô lập tức có thể chuyển sang khoa ngoại.
Bác sĩ Vương cau mày, nói: "Về phần Tôn Giai Lệ kia, tôi không hiểu nổi làm sao cô ta lại được phong hàm giáo sư! Haizz! Trong tương lai, tốt hơn hết nên tránh xa những người chỉ biết vênh mặt tự đắc như thế."
Đường Khánh Trần thầm nghĩ, lúc bình chọn, Cao Dĩnh Nhi hết sức ủng hộ Tôn Giai Lên, sao có thể tệ như vậy?
Diêu Lan Hạ khâu vết thương cho bệnh nhân, xâu kim qua lại, kỹ thuật thành thạo, những năm này tay nghề không hề sa sút, cô nhất định là sinh ra để làm bác sĩ ngoại khoa!
Bác sĩ gây mê và chuẩn bị dụng cụ bên cạnh nhìn đến ngây người.
Sau khi thực hiện liên tiếp hai ca phẫu thuật, Diêu Lan Hạ bước ra khỏi bàn mổ, cả người bủn rủn, mặt ướt đẫm mồ hôi, tái nhợt, suốt 12 giờ kia mà...
Lúc bước ra từ phòng mổ số 5 đã là mười rưỡi tối, liên tục thực hiện hai ca phẫu thuật, cộng thêm tối hôm qua không ngủ, sắc mặt Diêu Lan Hạ tái mét tiều tuỵ.
Cô tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn một giọt máu.
"Cô sao rồi?"
Đào Khánh Trần không nhịn được đưa tay đỡ lấy cánh tay cô, Diêu Lan Hạ như bị điện giật lui về phía sau: “Tôi không sao, sao phó chủ nhiệm vẫn còn ở đây?"
"Tôi đang đợi bạn cùng khoa."
Diêu Lan Hạ nhìn mấy bác sĩ đang đẩy bệnh nhân ra ngoài: “Ở bên trong à?"
Đào Khánh Trần lắc đầu: "Cô ấy đã đi ra ngoài rồi, nhưng chính mình lại không biết."
Diêu Lan Hạ ngây n người một hồi rồi bật cười khanh khách: "Anh nói tôi? Phó chủ nhiệm lầm rồi, tôi là người của khoa nội."
"Nội khoa cùng ngoại khoa không tách biệt, kỹ thuật của cô rất tốt, thích hợp ở ngoại khoa hơn. Tôi sẽ không ép buộc cô. Cô hãy cân nhắc kỹ, làm phụ tá cho tôi đi, sau này cô muốn tự mình làm phẫu thuật, tôi sẽ toàn lực ủng hộ, nâng đỡ cô."
Đi theo học hỏi anh ta là cơ hội ngàn năm có một, nhưng...
"Không cần, sau này tôi sẽ không cầm dao mổ nữa, cám ơn ý tốt của phó chủ nhiệm."
Diêu Lan Hạ kéo thân thể mệt mỏi bước ra ngoài, Đào Khánh Trần không ngại ngần đi theo phía sau cô: "Cô rõ ràng được ông trời ưu ái ban cho tài năng, tại sao lại không muốn?"
Lời khen ngợi của anh ta không mang ý gì khác, thực sự đánh giá cao năng lực của cô, điều này khiến cô rất cảm động.
"Là do anh ta? Chồng... cô?" Đào Khánh Trần khổ não nói ra hai chữ.
Trên mặt Diêu Lan không có một gợn sóng: "Cuộc sống của tôi không phải xoay quanh một mình anh ta, anh không cần đoán."
Lúc cô trở lại, phòng làm việc đã không còn một bóng người, Diêu Lan Hạ xoa lông mày ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn tay mình, tay phải hơi run lên, cũng may ở mũi khâu cuối cùng cô đã cắn răng kiên trì hoàn thành.
Vừa nãy mồ hôi trên mặt cô đều vì cảm giác đau nhói trên tay mà chảy ra, nhưng cô không muốn để anh ta biết.
Nghỉ ngơi vài phút, cô sờ điện thoại cầm lên, sau khi mở ra, lông mày Diêu Lan Hạ nhíu chặt lại.
Trên màn hình hiện ra hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lưu Nguyên Hào!
Phản ứng đầu tiên của cô là không tin, phản ứng thứ hai là cô đang nằm mơ đúng không? Diêu Lan Hạ thậm chí còn tự tát vào mặt mình vài cái.
Đau quá... là thật.
Ngoài điện thoại còn có tin nhắn.
Trong ba năm, đây là tin nhắn duy nhất mà Lưu Nguyên Hào gửi đến, an tĩnh nằm trên màn hình.
Anh phá lệ gọi cho cô hơn hai mươi cuộc điện thoại, thậm chí còn phá lệ nhắn tin cho cô!
"Thấy tin nhắn thì gọi lại."
Khi Diêu Lan Hạ nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng lặng lẽ phát ra một luồng ấm áp, nhất thời cảm thấy say mê cho rằng Lưu Nguyên Hào đang quan tâm đến mình.
Không thể liên lạc được với cô trong suốt cuộc phẫu thuật, anh khẩn trương sao?
Mang trong mình sự chờ mong, Diêu Lan Hạ định gọi lại cho Lưu Nguyên Hào, nhưng đã gần mười một giờ, cuộc gọi có ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không?
Anh đi công tác chắc hẳn rất mệt mỏi.
Nhưng mà, Diêu Lan Hạ không kiềm chế được mà thấy nhớ nhung, cắn môi ấn gọi lại.
Một chuỗi dài âm thanh thông báo được khuếch đại mấy lần bên tai, âm thanh càng kéo dài tâm trạng cô càng khẩn trương, điều kỳ lạ là không ai nghe máy.
Lẽ nào đã ngủ rồi? Diêu Lan Hạ cảm thấy có chút mất mác, vừa định cúp máy, đột nhiên điện thoại được kết nối, cô vô cùng hưng phấn, cố ngăn tiếng hét ở trong họng: