Dịch Thừa Phong nhàn nhã chở theo Diệp Ngọc lái xe trên đường.
Cái xác cô ngồi bên cạnh anh nhưng tâm trí lại ở một nơi khác, khi nhớ lại ánh mắt kì lạ của Lăng Thiên Trì không hiểu vì sao lòng ngực cô lại cảm thấy rất khó thở, hắn rõ ràng là muốn cô làm theo những gì hắn sắp xếp, nhưng ánh mắt lúc nãy có vẻ như không thích cô thân thiết với anh.
Tự nhủ có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Quay đầu qua đã thấy Dịch Thừa Phong đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác khó chịu một lần nữa làm cô nổi nóng.
"Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy ?"
"Em rất đẹp."
Diệp Ngọc hừ lớn một cái, không thèm nhìn anh.
"Tôi thấy Cố Tiểu Ngọc đẹp thì có."
Anh thấy vậy cười cười, nói : "Cả em và cô ấy đều đẹp, tôi đều thích."
"Thôi bớt đi, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu vậy ?"
"Đưa em về biệt thự của tôi."
"Chứ không phải về nhà của anh sao ?"
Dịch Thừa Phong có vẻ như không vui, nói : "Về cái nơi đó làm gì ?"
"Đó là nhà của anh mà, sao anh lại nói như vậy ?"
Dịch Thừa Phong im lặng, không biết nên trả lời cho cô gái này nghe như thế nào, Dịch gia từ lâu đã không còn là nhà của anh nữa rồi, ở nơi đó anh chỉ có sự tổn thương, kỷ niệm đau khổ.
"Anh sao vậy ? Sao sắc mặt mới đó đã khó coi rồi ?"
"Không có, mà sao em lại hỏi như vậy ? Không thích về biệt thự của tôi à ?"
"Tất nhiên là không rồi, ở biệt thự chỉ có tôi và anh thì chán lắm.
Về nhà anh sống có ba anh, vợ anh, như vậy mới đông vui chứ."
"Em thích cuộc sống đông người à ?"
"Chẳng lẽ anh không thích sao ? Có câu càng đông càng vui, anh cho tôi về nhà anh ở đi, được không ?"
"Cái này..." Dịch Thừa Phong do dự.
"Thế nào ? Anh từng nói sẽ đáp ứng tôi tất cả những gì tôi muốn, mới đây đã nuốt lời rồi sao ?"
"Tôi không có nuốt lời, nếu em thích như vậy thì tôi cho."
"Anh nói thật sao ?"
"Thật, bây giờ tôi đưa em về Dịch gia."
Diệp Ngọc hết sức bất ngờ, anh ta nghe lời cô dễ dàng như vậy ư ? Cảm giác mọi chuyện cứ như cố tình suông sẻ, không hề tuân theo đạo lý gì hết.
Về đến nhà, Dịch Thừa Phong đậu xe ở bãi cỏ xanh phía bên phải sân rồi xuống xe mở cửa cho Diệp Ngọc đưa cô vào, phòng khách sang trọng lộng lẫy là nơi đầu tiên cô nhìn thấy, màu sắc ở đây sáng sủa hơn phòng khách hắc ám của Lăng Thiên Trì rất nhiều.
Dịch gia tuy rất giàu có nhưng không phải gia tộc quyền thế, chỉ nằm thứ ba dưới trướng của Lệ gia, nếu nói thẳng ra thì cũng chỉ là một gia tộc bình thường, chẳng qua là ở thành phố này ngoài Nghiêm Thần và Lệ Cảnh Thành ra thì không còn ai giàu hơn Dịch Thừa Phong nữa.
Diệp Ngọc nhìn xung quanh ngắm nghía rất lâu, trước khi rơi vào tay Lăng Thiên Trì cô chỉ là một nhân viên phục vụ trong một ngôi nhà hàng kiếm tiền sống tự do đơn giản ở phòng trọ, chưa từng nhìn qua nơi nào sang trọng như thế này, trong lòng ngưỡng mộ không khỏi cảm thán.
"Thế nào ? Có phải nhà của tôi uy nghiêm tráng lệ hơn cái nơi xó xỉ tối tăm của Lăng Thiên Trì không ?"
Diệp Ngọc thấy anh bắt đầu ra vẻ khoe khoang khoát lát nên chán không thèm trả lời.
Đúng lúc này Dịch Kính Đình và Trương Dũng từ trên lầu đi xuống, nhìn cảnh phía trước liền giả vờ như mắt không thấy, tai không nghe, mang theo chiếc túi công sở nam màu đen muốn đi ra ngoài nhưng Dịch Thừa Phong đã nhanh chóng bước tới chặn ngay trước mặt, nói :
"Ông đang có thái độ gì đây ? Tôi đã đưa người đến gặp ông rồi, rốt cuộc thì ông duyệt hay không duyệt đây ?"
"Mày đang nói chuyện với ai vậy ?" Dịch Kính Đình nhìn chằm chằm anh, b/ắn ra một câu không chút tình cảm.
Anh thì lại dửng dưng cười cười : "Tất nhiên là đang nói chuyện với Dịch lão gia rồi."
Trương Dũng thấy anh hôm nay ăn nói quá đáng nên mạo phép chen vào.
"Thiếu gia cậu đừng làm loạn nữa."
"Ông nói ai làm loạn ? Tôi làm loạn cái gì ?"
Dịch Kính Đình nhìn qua Diệp Ngọc một cái, cũng bỏ qua thái độ ngang tàn của anh.
"Đến bệnh viện Thiên Châu đưa Vy Nhi về đây, tao sẽ cho mày toại nguyện."
"Ông lại muốn ép tôi ? Tôi không đi !" Dịch Thừa Phong dùng ánh mắt bất cam nhìn ông, vừa trừng vừa gầm lớn, ông hết cách đành nói : "Trương Dũng, đến bệnh viện đưa con bé về đây."
"Dạ lão gia, tôi đi ngay."
"Thành toàn cho mày, như vậy mày vừa lòng chưa ?"
"Tôi vừa lòng rồi, bây giờ ông đã có thể đi." Dịch Thừa Phong thỏa mãn cười lớn,