Cảnh Báo: Chương này có nội dung người lớn, phiền cân nhắc trước khi đọc.
Tác giả sẽ không chịu bất cứ mọi trách nhiệm nào.
...----------------...
Nhưng chẳng qua Dịch Thừa Phong không hề có lương tâm, anh lên Weibo nhấp dấu cộng, ấn biểu tượng cây bút, chọn vài tấm ảnh và clip đẹp mắt, bật chế độ only me rồi send.
Khoảng hai giây sau bài viết đã được tải lên, anh dùng ngón tay che đi chữ only me không cho cô thấy rồi giở giọng trêu chọc.
"Ây da, tôi lỡ trượt tay đăng nó lên luôn rồi.
Xin lỗi cô nha!"
Thiến Vy bây giờ không còn nói thêm gì nữa, cô nhìn khuôn mặt vui vẻ hả hê của anh rồi siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm.
Chính ngay lúc này cô đã bò dậy dồn hết sức chạy thật nhanh về phía tường, cô muốn kết thúc tất cả, cô không muốn tiếp tục bị đày đọa nữa, thà chết còn hơn sống nhục nhã bên cạnh miệng lưỡi người đời.
Nhưng có lẽ ông trời chẳng chịu tha cho cô, khi gần chạy đến bức tường cô đã bị Dịch Thừa Phong hung hăng nắm tóc kéo lại rồi vứt mạnh xuống giường.
"Muốn chết? Tốt thôi, đêm nay tôi sẽ chơi chết cô!"
"Dịch Thừa Phong anh giết tôi đi!"
"Câu này là do cô nói đấy nhé, lát nữa đừng trách tôi." Anh trói tay cô lại rồi nhấc cô dậy tạo thành tư thế kiểu c.hó.
"Đêm hôm đó là cô đã tự mình tạo cái tư thế này rồi cầu xin tôi cho cô thỏa mãn, bây giờ tôi sẽ cho cô nhớ lại cảm giác đó!"
"Không...Buông tôi ra...Tôi không muốn...Không muốn...Đừng mà..." Thiến Vy cố gắng kháng cự nhưng lại bị anh dùng đủ cách giữ chặt, cuối cùng chỉ biết la hét khóc lớn.
Chỗ đó của anh từ lâu đã hưng phấn, bây giờ khi thấy bộ dạng run sợ cùng cơ thể trắng trẻo tuyệt đẹp của cô lại càng hưng phấn hơn, tuy hơi khác với đêm ở trong khách sạn nhưng chỗ đó đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Dịch Thừa Phong kéo xuống khóa quần, vật kia giờ đã căng cứng tới mức đáng sợ, anh chà sát nó vào giữa hai cặp mông của cô, môi cong lên vô cùng thích thú.
Đối với cơ thể của cô không hiểu sao anh lại thích thú đến vậy, cũng may là anh vẫn chưa ly hôn với cô, trước kia đối với anh cô không có tác dụng, nhưng giờ thì có rồi, anh phải giữ cô lại chơi cho thật thỏa thích, chơi cô đến không còn một manh giáp.
Nghĩ đến đó anh lại cực kỳ vui sướng.
Anh chà sát vật na/m tính dưới khe mông cô một hồi mới bất ngờ đâm thẳng vào bên dưới.
"Aaaaa..." Một tiếng thét vô cùng thảm thiết vang vọng mãi trong phòng ngủ, còn đi kèm theo cả âm thanh bốp bốp, Dịch Thừa Phong mạnh mẽ cắm vào rút ra liên tục, lập đi lập lại nhiều lần, còn đánh bốp bốp vào mông cô.
"Có sướng không? Đêm đó là cô kêu tôi vừa đâm vào vừa đánh vào mông cô, có thích không? Cảm giác này có làm cô nhớ lại chuyện đó không, hửm?"
Thiến Vy run rẩy lắc đầu.
"Đau...đau...xin anh...dừng lại...đau...hức hức...aaa..."
"Đau? Con dâ.m tiện như cô mà cũng biết đau sao?"
"Đau...tôi thật đau...aaa...hức hức...tôi...hức hức...van anh...dừng lại...aaa..."
Anh nắm lấy eo của cô để dễ dàng bạo kích, vật n/am tính tàn nhẫn đâm sâu đến tử c/ửng khiến cô đau đớn khóc lớn, Dịch Thừa Phong nghe cô khóc càng vui sướng hưng phấn hơn, đâm vào càng mạnh mẽ hơn, từng cú đâm đều như nhát dao muốn đẩy cô xuống địa ngục u minh không lối thoát sống không bằng chết.
"Đau...đau...van anh...lạy anh...aaa...hức hức...dừng đi mà...đau...làm ơn dừng đi...hức hức...xin tha cho tôi...aaa..."
"Cô khóc đi, khóc lớn lên, khóc nữa đi.
Nước mắt của cô chỉ khiến tôi vui hơn thôi."
Anh lật người cô nằm ngửa lại, dang rộng hai chân cô ra tạo thành chữ M rồi chôn đầu xuống ngực cô điên cuồng cắn xé như một con mãnh thú, bên dưới vẫn không ngừng ra vào.
Ngực của Thiến Vy từ lâu đã không còn nguyên vẹn nữa, mà đã bị đôi bàn tay thô ráp của anh bóp méo thành đủ dạng hình thù, bóp chán rồi thì nắm lấy hạt đào kéo căng ra thật mạnh giống như muốn kéo đứt đó.
Thiến Vy van xin bao nhiêu cũng vô dụng, âm thanh nức nở thảm thiết