Dẹp hết những suy nghĩ tiêu cực, anh lại cất bước đi đến những cây hoa bách hợp, nhìn thấy nó tâm trạng của anh vẫn vui hơn nhiều.
Dưới ánh trăng vàng óng, nhân ảnh của Dịch Thừa Phong càng trở nên lung linh huyền bí, khẽ thơm lên một đóa bách hợp, nụ hôn của anh trao đi những ngọt ngào, thương nhớ lẫn che chở sâu tận đáy lòng.
Thiến Vy thấy vậy cũng kéo tấm rèm cửa sổ lại, hóa ra người đàn ông đó còn có lúc dịu dàng như vậy, Dịch Thừa Phong ! tên của anh cũng giống như con người của anh vậy, nhẹ nhàng như gió, vô tình như gió, lướt qua thời gian, trôi cùng năm tháng, đến rồi lại đi, không hề để lại dấu vết.
Thấy anh yêu cô gái đó sâu đậm như vậy làm cô cũng rất muốn biết yêu là gì, là gì mà khiến người ta hóa điên hóa dại ? là gì mà con tim lẫn lý trí đều thuộc về người đó ? là gì mà khiến cho Dịch Thừa Phong đau khổ đến thấu tận tâm can vẫn không nửa lời oán hận ?
Hôm sau.
Chỗ ở của Lăng Thiên Phàm ở trong một căn biệt thự phong cách Châu Âu vô cùng tinh tế sang trọng, phía sau còn có hồ bơi rất lớn, hoa viên thì ở phía trước nếu chỉ nhìn sơ thì thấy rất đơn điệu, mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Nhã Hân đang ở trong bếp nấu ăn, làm món sườn xào mà Lăng Thiên Phàm thích ăn nhất, cô không giỏi nấu ăn, còn nhớ lần đầu tiên cô làm món này, anh ăn vào mùi vị mặn chát, nhưng lại không những không nói gì mà còn ăn hết sạch sẽ, lúc đó còn khen rất ngon, cô còn tưởng ngon thật thế là ngày nào cũng đều làm cho anh ăn.
Cho đến một ngày khi cô ăn thử món ăn mình tự làm thì mới biết mùi vị của nó thật sự rất tệ hại, thế mà Lăng Thiên Phàm lại có thể ăn từ ngày này qua tháng nọ, lúc đó cô vừa áy náy vừa tội nghiệp cho anh, kể từ đó cô bắt đầu chăm chỉ đi học nấu, muốn một ngày anh có thể thưởng thức tay nghề của cô.
Dạo gần đây cô cũng có một chút tiến bộ rồi, tuy chỉ có một chút thôi nhưng cô cũng rất nôn nóng muốn cho anh xem thử kiệt tác.
Nhã Hân cầm đũa xào qua xào lại, thử nếm một cái rồi thêm gia vị vào, chợt eo của cô có hai cánh tay thon dài trắng trẻo từ sau ôm tới, lưng cũng truyền đến một cảm giác ấm áp, có hơi giật mình, biết người đang ôm cô là Lăng Thiên Phàm càng không khỏi xấu hổ.
"Thiên Phàm mau buông em ra ! người ta thấy bây giờ !"
"Người nào thấy ? ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.
" Anh ghé sát tai của Nhã Hân nói bằng một giọng đầy mê hoặc làm tim cô đập thình thịch.
"Anh đừng như vậy mà, không thấy