"Hừ ! nếu anh đã biết như vậy thì tôi đây cũng không cần giả vờ làm bộ làm tịch nữa.
" Lăng Thiên Trì đi một một vòng quanh người Dịch Thừa Phong, nhìn anh một lượt rồi lắc đầu ngồi xuống.
"Dịch Thừa Phong ! tôi nhìn mãi vẫn không nhìn ra được rốt cuộc anh có điểm nào tốt tại sao Tiểu Ngọc lại yêu anh nhiều đến như vậy.
"
"Không nói chuyện này, tôi hỏi anh, tại sao lại đánh Thiến Vy ?"
"Sao vậy ? thấy tôi đánh cô ta liễu yếu đào tơ, anh đau lòng à ?" Hắn vừa nói vừa thản nhiên cầm ly rượu uống.
"Người phụ nữ đó như thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại đánh cô ta.
"
Lăng Thiên Trì đặt mạnh ly rượu lên bàn một cái ầm, nhìn Dịch Thừa Phong sắc bén, có vẻ hắn đang cố gắng kềm chế cơn nóng giận.
"Tại sao hả ! Tại vì cô ta đáng chết ! cô ta đã hại chết Tiểu Ngọc, hại chết người con gái mà tôi và anh đều yêu nhất trong cuộc đời, sự tồn tại của con tiện nhân đó đã hủy hoại đi những ngày tháng vui vẻ của bốn người chúng ta, cô ta chết ngàn lần, chết vạn lần cũng không đền hết tội !"
Dịch Thừa Phong mặt vô biểu cảm nhìn chăm chú Lăng Thiên Trì, cũng là đôi mắt đó, khuôn mặt đó nhưng tại sao lại cho anh một cảm giác rất xa lạ.
"Thiến Vy không có lỗi gì ở đây hết, tất cả là lỗi của một mình Dịch Thừa Phong tôi, là tôi có lỗi với anh trước, nếu anh muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi, anh đánh một cô gái tay không tất sắc thành ra như vậy, bản thân không tự thấy rất hèn hạ sao ?"
Lăng Thiên Trì nghe xong liền cười sằng sặc lên như một kẻ điên.
"Ha ha ha, Dịch Thừa Phong anh đừng có làm tôi cười rụng răng nữa, anh nói tôi hèn hạ cho hỏi anh tử tế hơn tôi mấy phần.
Anh là loại người gì Lăng Thiên Trì tôi là người rõ nhất, ở đây không có người ngoài anh không cần phải làm bộ đạo đức giả đâu !"
Dịch Thừa Phong không đếm xỉa lời hắn nói mà chỉ sắc bén b ắn ra một câu : "Tôi lập lại lần nữa, nếu muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi !"
Lăng Thiên Trì lần này thật sự không kềm chế được nóng giận nữa, hắn vung tay tán hết rượu bia trên bàn xuống, âm thanh vỡ vụn chỉ vang lên có vài giây, một vũng chất lỏng có màu đỏ rượu vang tràn ra lênh láng trên sàn nhà còn lẫn lộn với một vài mảnh vỡ thủy tinh nhỏ li ti.
Hắn đứng lên đưa tay chỉ thẳng vào mặt Dịch Thừa Phong lửa hận trong lòng không ngừng bùng phát.
"Nhắm vào anh hả ! anh nghĩ tôi không dám giết anh sao ! còn không phải tôi nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Ngọc, biết anh đau một cô ấy đau mười nên tôi mới không tìm anh tính sổ mà chỉ tìm con tiện nhân kia ! Ban đầu anh hứa với tôi những gì, câu nào câu nấy anh nói ra nghe còn hay hơn cả hát, nhưng cuối cùng thì sao ? anh đã làm được chuyện tốt gì