Trái tim hắn thầm chết lặng, không biết nên nói gì nữa, lấy lại chiếc áo rồi khoác lên người cho cô một lần nữa, vốn dĩ hắn muốn mặc vào cho cô xem để cô khỏi cảm thấy tổn thương nhưng gió lạnh như thế này hắn lựa chọn bảo vệ sức khỏe cho cô, sau đó nhìn cô trông rất giống đang suy nghĩ, ánh mắt một hồi trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Vy Nhi, nếu như bây giờ tôi nói...tôi là một dã chủng, cô có gớm ghiếc tôi không ?"
"Dã chủng ?"
Hắn cho một tay vào túi quần, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đi ra sau cô, không muốn để cô nhìn thấy ánh mắt bi thảm mà hắn vẫn luôn che giấu, cân nhắc kỹ lại chuyện hắn muốn nói một lần nữa, cuối cùng nhắm mắt thở dài, cánh môi chậm rãi hoạt động :
"Hơn 20 năm về trước, mẹ tôi là một nữ chủ tịch người cầm quyền lớn nhất trong công ty, một lòng lo cho sự nghiệp không hề nghĩ đến chuyện tình riêng, mẹ tôi rất xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi bà ấy nhưng bà ấy không chọn ai hết, vì điều này lại có không ít người nói mẹ tôi ra vẻ làm giá, cũng có không ít người ganh ghét, họ lên kế hoạch âm mưu bỏ thuốc mẹ tôi rồi cùng nhau thay phiên cưỡng bức bà ấy, chụp hình quay clip lại đăng lên weibo, hủy hoại thanh danh của bà ấy.
Trong khoảng thời gian đó mẹ tôi bị ám ảnh tâm lý rất nặng, cho đến khi biết bản thân mang thai, nhiều người khuyên bà ấy hãy phá bỏ tôi, nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, nói tôi chỉ là một sinh mạng vô tội, chấp nhận sinh tôi ra, tôi lớn lên trong vòng tay bảo bọc của mẹ, hoàn toàn không hề biết ba ruột của mình là ai.
Những chuyện này tôi vốn không biết, tất cả là Lệ gia kể lại cho tôi nghe, mẹ tôi và ba của Camy là bạn tốt thời còn đi học, vào năm tôi 10 tuổi bà ấy không may bị bệnh, bác sĩ không cứu được nên đã qua đời, Lệ gia không chê tôi là dã chủng, nên đã giúp đỡ tôi kể từ lúc tôi chỉ còn một thân một mình trên thế gian này, hôn ước của tôi và Camy đã bắt đầu từ lúc cả hai còn nằm trong bụng mẹ, cho nên tôi thật sự là một tên dã chủng."
Nghiêm Thần nói xong quay lại nhìn cô, khẽ cười một cái, trong nụ cười còn mang theo sự bi thương, không khác nào một nụ cười khổ.
"Sao rồi ? Có phải bây giờ cô cũng thấy tôi rất ghê tởm không ?"
Thiến Vy ngây người ra thật lâu khi nghe hắn kể lại, không ngờ quá khứ của Nghiêm Thần lại đáng thương đến như vậy, nếu đem ra so sánh thì những chuyện đã xảy ra với cô còn chẳng bằng một phần bất hạnh của hắn, vậy vì sao cô cứ