Hơi thở nam tính vô cùng đều đặn, không biết từ lúc nào lại làm cô say đắm, cứ như bị cuốn sâu vào mị hoặc, mãi mãi không tìm được lối thoát, Nghiêm Thần thật ấm áp, đời này cô chưa từng được ai đối xử một cách dịu dàng ấm áp như vậy, hắn mang đến cho cô một cảm giác rất khó nói, mà hình như cô đối với hắn!
Chụt !
Thiến Vy còn đang chìm đắm trong luồng khí ấm nóng phả thẳng vào mặt bên kia, thì một tiếng chụt làm cô mở mắt bừng tỉnh, Nghiêm Thần vẫn còn giữ môi trên gò má bánh bao mềm mại của cô, Thiến Vy giận dữ đẩy mạnh hắn ra, thiện cảm tan biến, phẫn nộ dần dần hình thành.
"Nghiêm Thần ! Anh vô loại !"
Hắn cao lớn khoanh tay, đường hoàng đứng trước mặt cô, trong lòng cười thầm, đến tức giận cũng đáng yêu như thế, hắn làm sao mà chịu nổi đây ?
"Tôi vô loại ? Tôi vô loại chỗ nào ?"
"Anh !! " Đúng là tức chết đi được mà, Thiến Vy hết cách, buộc miệng nói : "Anh vô loại ! Anh hôn tôi mà chưa được sự cho phép của tôi là vô loại !"
"Cô sai rồi, cái đó gọi là vô sỉ !"
"Anh !! " Thiến Vy hết lời để nói, đúng là không còn gì để tức hơn, hắn thấy vậy vô cùng đắc ý.
Bây giờ cô chợt nhận ra đã hai ngày rồi cô không về nhà, ba chồng cô chắc chắn sẽ rất lo lắng, liền thay đổi sắc mặt nhìn Nghiêm Thần khẩn trương nói :
"Nghiêm Thần ! Tôi muốn về Dịch gia, anh có thể đưa tôi về không ?"
Nhắc đến cái gia đình đó hắn ghét đến mức muốn đại khai sát giới, Dịch Thừa Phong chết tiệt ! Không có một chút trách nhiệm nào, biết Thiến Vy mất tích cũng không thèm đi tìm, đúng là vô trách nhiệm hết chỗ ký tên, với quan hệ giữa gia đình hai bên hắn không thể đưa cô về Dịch gia được, nhưng thấy dáng vẻ khẩn thiết của cô, hắn thật sự không nỡ từ chối.
"Được, được, được, cô bình tĩnh, tôi sẽ đưa cô về !"
"Thật tốt quá ! Cảm ơn anh !"
"Nhưng mà trước khi đưa cô về cô phải đi ăn sáng cùng tôi trước đã, được không ?"
"Được !"
! ----------------!
Tập đoàn Hằng Đại.
Trong phòng chủ tịch, Dịch Kính Đình đấm mạnh lên bàn một cái rầm, ném luôn mấy tập hồ sơ vào mặt Dịch Thừa Phong, quát lớn.
"Đã hai ba ngày nay rồi, tại sao vẫn chưa tìm được Vy Nhi ! Nói !"
"Ba muốn con phải nói cái gì đây ? Cô ta cũng đã lớn già đầu rồi, có còn con nít nữa đâu mà ba phải lo lắng như vậy ? Làm ơn tha cho con đi, trong đầu ba lúc nào cũng Vy Nhi Vy Nhi Vy Nhi, rốt cuộc thì con là cái gì ?"
"Dịch Thừa Phong ! Ba ra lệnh cho con mau trả lời câu hỏi lúc nãy !"
Anh thản nhiên cho hai tay vào túi