Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Thư Ký Của Cậu Không Tệ


trước sau

“Chờ đã, nếu tôi uống rồi, tôi sẽ không bị tính tiền mở nắp chứ?” Kim Khuê hỏi một cách thận trọng.

Bởi vì trước đó ông ta đã từng gặp một tay buôn rượu thất đức vô lương tâm, cho ông ta nếm thử rượu miễn phí, nhưng cuối cùng lại thu phí, lọt một vố vô cùng đau.

"Là sao, ông ăn thử ở siêu thị, họ có tính tiền không? Chỗ tôi uống thử cũng là miễn phí.” Trần Ninh nói.

"Sảng khoái vậy à? Có chắc không?"

Kim Khuê nhìn Trần Ninh đầy nghi ngờ, cuối cùng ông ta chọn hai loại rượu, một là Mao Đài 80 năm, và một là Thuỷ Tĩnh Phường 1916.

Rượu Mao Đài năm 80 không phải ý chỉ nó được sản xuất vào năm 80 mà là rượu cổ Mao Đài được cất công chế tạo ủ vào thời điểm hội chợ triển làm Panama Thái Bình Dương, nó được sản xuất với số lượng hạn chế hàng năm, mỗi chai đều có số và giấy chứng nhận, là quốc tửu chí tôn, đây là vật phẩm tuyệt vời để làm quà biếu.

Đối với Bộ sưu tập Thuỷ Tĩnh Phường 1916, đây cũng là một loại rượu ngon hiếm có, thứ tốt nhất để làm quà tặng, Kim Khuê rất có mắt nhìn, toàn chọn những loại rượu ngon.

“Được, tôi mở cho ông.” Lúc Trần Ninh định mở chai rượu thì phát hiện không có ly, cũng không thể để Kim Khuê trực tiếp nút chai được, thế là anh liền gọi: "Từ Châu, mang mấy ly rượu qua đây!"

"Được, đến ngay!"

Giọng nói động lòng người của Từ Châu vang lên bên ngoài, bọn họ gần nhau, trực tiếp gọi là có thể nghe thấy.

Từ Châu bưng một ít ly chân cao từ sát vách tới, dùng khay để bưng, cô mặc đồ đi làm, thật giống như một cô phục vụ xinh đẹp.

"Yo? Thư ký của cậu không tệ nha!" Kim Khuê nhìn thấy Từ Châu thì ánh mắt liền sáng lên, bởi vì bản tính đàn ông, mắt nhìn ngó lung tung.

Trần Ninh liếc ông ta một cái, anh biết Từ Châu đẹp, không cần Kim Khuê nhắc nhở đâu.

Kim Khuê cũng biết mình thất lễ rồi, ho khan một tiếng, tập trung vào rượu.

Trần Ninh đã mở một chai Mao Đài 80 ra, vừa mở ra đã ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt của Mao Đài, đó là mùi vị độc nhất vô nhị của Mao Đài, sau khi Kim Khuê ngửi thấy thì vô cùng hưởng thụ mà híp mắt lại, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi.

Trong lòng ông ta còn đang nghĩ, Trần Ninh này chỉ e là một tên coi tiền như rác, một Mao Đài mấy chục triệu, nói mở là mở, làm ăn như vậy không phải đền chết sao, phải bán mấy chục một trăm chai rượu ngon mới có thể kiếm lại giá trị của chai Mao Đài 80 này.

Nhưng ông ta không biết rằng Trần Ninh có ngàn tỷ tiền trợ giá làm hậu thuẫn cho, dù giá hàng hóa có cao đến đâu thì cũng không thể bằng gói trợ giá hơn 99% này được, đừng nói một chai Mao Đài, thậm chí mở cả thùng Mao Đài ra một lần, nội tâm Trần Ninh cũng chả có chút dao động nào.

Từ Châu rót rượu vào hai chum rượu nhỏ, rượu được rót từ chai rượu tinh xảo xuống đầy đáy hai ly, nghe nói đây là đang thử rượu, nên Từ Châu siêng năng và tiết kiệm, cũng sẽ không lãng phí quá nhiều rượu, đại khái chỉ có hơn 2 ml rượu thôi.

Kim Khuê cầm ly rượu lên và ngửi thử trước, mùi rượu độc đáo của Mao Đài rất tinh khiết, sau đó ông ta nhấp một ngụm, vị rượu trong veo ngay lập tức tràn ngập khoang miệng, hình thành hiệu ứng nổ tung

"Rượu ngon, rượu ngon!"

Kim Khuê cười khúc khích vài cái, một nhấp rượu nhỏ đã chinh phục ông ta, ông ta tuy chưa uống Mao Đài 80 thật sự qua, nhưng hương thơm của loại rượu này mạnh hơn nhiều so với Mao Đài 50.

Vì là hàng chính hãng nên rượu chảy thành vàng,
Kim Khuê không nỡ lãng phí rượu trong ly, liền ngửa cổ uống cạn, chỉ thiếu mỗi lè lưỡi ra liếm đáy thôi.

Uống hết ly rượu, Kim Khuê vẫn chưa thoả mãn, nhìn chai rượu đã mở trên tay Từ Châu.

"Xin lỗi, nếm rượu đã xong!"

Từ Châu cất rượu đi, kiên quyết không lãng phí một giọt.

Trần Ninh nhìn mà trong lòng buồn cười, Từ Châu thật sự là một quản gia thiên tài, biết giữ nhà, thật sự đã tìm đúng người rồi.

Sau đó, Trần Ninh mở Bộ sưu tập Thuỷ Tĩnh Phường 1916 ra, Từ Châu cũng rót một cốc nhỏ cho Kim Khuê uống.

Lần này Kim Khuê uống một ngụm nước khoáng để tráng họng trước khi nếm rượu.

Khác với hương vị của 80 Mao Đài, tuy về tổng thể thì Thuỷ Tĩnh Phường này kém hơn 80 Mao Đài một chút, nhưng mỗi thứ đều có điểm riêng biệt, khoảng cách không lớn lắm, quả nhiên là top đầu rượu nội địa, chênh lệch không nhiều.

Trần Ninh nói: "Sao, rượu chính thống rồi chứ, ông muốn mấy chai?”

"Tôi cần biết giá trước. Một chai rượu của cậu ở đây là bao nhiêu?"

Lúc hỏi giá Kim Khuê đã hạ thấp tư thái, đã bớt kiêu ngạo hơn nhiều so với lúc gọi điện thoại khi nãy, bị chinh phục bởi rượu ngon của Trần Ninh ở đây rồi, là một người cần rượu ngon quanh năm, ông ta cần phải tạo dựng mối quan hệ tốt với vị ‘tửu nhị đại’ Trần Ninh soái khí này.

“Tôi cũng không đòi ông quá nhiều, chỉ cần theo giá thị trường, Mao Đài là 201 triệu một chai, và Thuỷ Tĩnh Phường là 60 triệu một chai.” Trần Ninh nói.

Kim Khuê nghe thấy, không khỏi truy hỏi: "Thật sao?"

Những loại rượu này rất khó mua trên thị trường, thường những thương gia mua được hàng hiếm sẽ bán với giá cao hơn giá thị trường ít nhất là 15%, Trần Ninh vậy mà lại bán với giá gốc, khiến ông ta vui mừng khôn xiết.

"Rượu này đắt thế à!"

Người phát ra tiếng kinh ngạc là Từ Châu, cô cực kỳ ít khi uống rượu, cũng không am hiểu thị trường đồ uống, cứ tưởng Mao Đài chỉ vài triệu thôi nhưng không ngờ bán đến mấy chục triệu, còn cao hơn cả tháng thu nhập của cô nữa.

Kim Khuê nhìn Từ Châu một cách kỳ lạ, thân là nữ thư ký của "tửu nhị đại" Trần Ninh, vậy mà lại không biết giá rượu, điều này thật sự rất kỳ lạ. Nhưng ông ta không biết rằng đây là lần kinh doanh rượu đầu tiên của Trần Ninh.

Trần Ninh lập tức hỏi: "Nguồn cung cấp ở đây đầy đủ, muốn mấy chai nói một câu là được, giả thì đền 10, nhưng không chấp nhận nợ.”

"Tôi phải hỏi ông chủ của tôi."

Kim Khuê chạy đến bên cạnh để gọi, sau khi liên lạc, ông ta quay lại nói: "Mao Đài 80 một chai, Thuỷ Tĩnh Phường 3 chai!"

“Được rồi, Từ Châu, lấy rượu, thu tiền.” Trần Ninh nói.

"Vâng, ông chủ!"

Bây giờ Từ Châu gọi ông chủ rất lưu loát, chọn ra 1 chai Mao Đài và 3 chai Thuỷ Tĩnh Phường từ mấy chai rượu dưới đất, đóng gói trong một thùng carton nhỏ, đưa cho Kim Khuê.

Kim Khuê cũng không rề rà, chuyển tiền online 381 triệu, hoàn thành giao dịch lần này.

Trần Ninh nhìn thấy tin nhắn có tiền vào thẻ ngân hàng của mình, thì gật đầu, bắt tay với Kim Khuê, hai người hợp tác vui vẻ.

Truyện convert hay : Đoàn Sủng Tiểu Làm Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện