Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Đau Xót Đám Lưu Manh


trước sau

Có lẽ là nụ cười tự tin của Trần Ninh đã thu hút Hạ Tĩnh, cô ta bỗng cảm thấy cách nói khó tin được này cũng có lý, không biết tại sao, cô ta lại vô cùng tin tưởng anh chàng đẹp trai vừa mới quen đang đứng trước mặt này.

"Được, tôi nghe lời anh, không báo cảnh sát!" Hạ Tĩnh cất điện thoại vào.

Trần Ninh với Hạ Tĩnh không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm với nhau, điều này làm cho Trịnh Đông vốn muốn gây khó dễ cực kỳ không hài lòng, con mồi anh ta muốn đùa bỡn vậy mà không hoảng hốt, khiến anh ta mất đi rất nhiều niềm vui.

Nếu là trước kia, anh ta dẫn người đến chặn đường người khác, những người đó không phải dập đầu cầu xin tha thứ thì cũng là sợ tới tè ra quần, giờ Trần Ninh lại coi họ như không khí, Trịnh Đông cảm thấy bị nhục nhã, có bao giờ anh ta bị xem nhẹ như vậy đâu?

"Cả đám cùng lên, đánh tên này tàn phế luôn để hả giận cho anh Đông!" Đám người cầm gậy gộc múa may kia muốn xông lên.

"Cứ từ từ " Trịnh Đông ngăn mấy tên đàn em lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Tĩnh, ánh mắt bỗng lộ ra vẻ gian tà.

"Cô gái này đẹp à, dáng người cũng nóng bỏng, anh đây thích!"

Lòng háo sắc của Trịnh Đông trồi lên, nói ngay: "Mỹ nữ, đi theo tên công tử bột này có gì tốt chứ, lát nữa đi cùng anh, anh tặng em túi LV, sau đó đi khách sạn mướn một căn phòng tổng thống, chơi vui một chút."

"Cút xéo! Đồ lưu manh!" Hạ Tĩnh không hề cho tên đàn ông xấu xí Trịnh Đông chút thể diện nào.

Trịnh Đông thẹn quá hóa giận, mắng: "Mẹ nó, cho mặt mũi mà không muốn, một hồi anh đây sẽ hiếp trước rồi hiếp nữa."

Đàn em khó hiểu hỏi: "Anh Đông, không đều là trước hiếp rồi giết sao?"

Trịnh Đông nói: "Cô gái dáng người tốt như vậy, giết làm gì, anh đây muốn chơi cho đã."

"Trình độ của anh Đông đúng là cao, lợi dụng tuần hoàn, vừa kinh tế vừa bảo vệ môi trường!" Đàn em khờ khạo tán thưởng.

"Ha ha ha, đó là đương nhiên, anh mày thương hoa tiếc ngọc nhất, cô gái, đi với anh đi."

Trịnh Đông cười dâm tiến lên, kết quả Hạ Tĩnh dùng túi của mình đánh mạnh vào trán Trịnh Đông, làm cho vết thương trên trán anh ta rách ra, một dòng máu tươi chảy xuống.

"Bốp bốp bốp!"

Trần Ninh vỗ tay, Hạ Tĩnh thật là một cô gái dũng cảm, gặp chuyện không hề lúng túng.

"Đồ điếm thúi, dám đánh anh đây, chúng bây lên, đánh cả hai người bọn họ!" Trịnh Đông giận điên rồi, lớn tiếng la hét với đàn em.

Hai kẻ cơ bắp cuồn cuồn cầm côn đánh tới, lúc này đối diện với cây côn Hạ Tĩnh mới sợ hãi, trốn phía sau Trần Ninh, điều này cũng khiến Trần Ninh đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Trần Ninh không hề lúng túng, anh bỗng giơ hai tay ra, nắm lấy côn gỗ mà hai tên kia đánh ở giữa không trung, côn gỗ hai tên đó đánh ra bị dừng lại, hai tên cơ bắp cảm thấy cái côn như bị “đóng đinh” trong không trung, không thể di chuyển chút nào.

Loại tay không bắt lấy gậy này, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, cần có ánh mắt tinh chuẩn, và cánh tay đủ khỏe làm điều kiện tiên quyết, nếu cánh tay không đủ khỏe để chịu được lực đánh xuống của gậy, vậy chỉ có nước bị đánh gãy xương, may mà Trần Ninh trải qua tác dụng của Luyện Gân đoán thể đan, sức lực vượt xa người thường, mới có thể làm ra chiêu khác thường này.

Nhìn hai tên cơ bắp dùng hết sức cũng không đoạt được côn về, Trần
Ninh khóe miệng nhếch lên, bỗng dùng sức kéo về, hai tên cơ bắp cũng theo cây côn mà lảo đảo ngã nhào tới.

Trần Ninh lập tức buông lỏng tay ra, nắm thành đấm, hai cú đấm mạnh như pháo đánh vào mặt hai tên đó, có mấy cái răng còn bay ra từ miệng họ, sau đó mắt hai người đều trắng dã té trên đất.

Cú đấm của Trần Ninh quá mạnh rồi, trực tiếp đánh cho họ ngất đi, mà quá trình này, không vượt quá 10 giây, nhất thời tất cả mọi người đều đơ ra tại chỗ.

Trần Ninh nhặt cây gậy trên đất lên, thấy Hạ Tĩnh nhìn tới ngơ ra, nhắc nhở: "Uy, Hạ mỹ nữ, đi bên ngoài né khỏi trận giúp tôi là được."

"Ừ."

Hạ Tĩnh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy ra ngoài vòng tròn, hai tên cơ bắp kia đánh ngã, khiến cho vòng vây có khe hở.

Trên người Trần Ninh toát ra một sự tự tin mãnh liệt, cô ta bỗng cảm thấy, Trần Ninh sợ là thật có thể đánh mười mấy người, vì thế hai mắt cô ta tỏa sáng, điện thoại chuyển sang chế độ quay camera, để quay lại chuyện kế tiếp.

Giờ Trần Ninh không cần lo cho người ở phía sau nữa, nên xoay người đối đầu với mấy tên cơ bắp của Trịnh Đông.

"Mẹ nó, mày gan to a, ông đây hôm nay sẽ đánh cho mày tàn phế!"

Trịnh Đông chịu không nổi ánh mắt khiêu khích của Trần Ninh, hét lớn một tiếng mang theo nhóm đàn em xông lên đi.

Bọn họ từ bốn phương tám hướng đồng thời vây lại, Trần Ninh không có ba đầu sáu tay chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, nhưng Trần Ninh có trí khôn khi chiến đấu, anh lao qua một chiếc xe đang đậu trong bãi, vòng vây của bọn họ bị ô tô ngăn cách, đứt gãy mất, tách mười kẻ cơ bắp ra, cho Trần Ninh cơ hội tiêu diệt từng bộ phận.

Trần Ninh nghênh chiến với hai tên cơ bắp gần anh nhất, gậy gộc đánh qua, mà đối phương cũng giơ gậy lên nghênh đón, cái này là dựa vào lực tay.

Mà lực tay của Trần Ninh, chính là một người chỉ cần một quyền là có thể đánh hư máy đo lực tay, tên kia so lực tay với anh thì phải nói là châu chấu đá xe.

Quả nhiên, một tiếng chói tai vang lên, hai cây gậy trong tay hai người kia bay ra xa, mà hai người kia bị lực của Trần Ninh chấn cho run cả lên, tay cũng mất cảm giác, không cảm thấy đau.

Lúc bọn họ ngơ ra, Trần Ninh tiến lên đánh vào đầu họ thêm 2 cái, hai kẻ này yếu ớt té ngã, quỳ rạp trên đất đứng không dậy.

Vì sao không dùng gậy đánh, chính là vì Trần Ninh biết sức lực của bản thân bây giờ, dùng gậy gộc sợ là sẽ gây ra tai nạn chết người, anh không dùng gậy gộc, là lòng từ bi nổi dậy, thương tiếc đám người bị anh cho là bao cát đánh này.

Trần Ninh lại giải quyết thêm hai tên, lúc này bên phía Trịnh Đông chỉ còn lại có 10 người.

Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện