Châu Mỹ Mỹ lạnh lùng nói: "Anh đừng nói lung tung, chẳng qua là gặp mặt trong tiệc rượu của giới kinh doanh một lần, sao có thể quen thân? Hơn nữa tôi sẽ không ra ngoài với anh, tôi muốn yên tĩnh, mời đi cho!"
Thời điểm đối diện với đàn ông đáng ghét, cô lại trở về bộ dạng cao ngạo lạnh lùng.
"Này, đừng như vậy chứ người đẹp, đi chơi với anh sẽ không lỗ đâu..."
Đồ Sâm Sâm còn đang ầm ĩ, Trần Ninh đã trực tiếp ngăn cản anh ta, biểu tình không kiên nhẫn như đang xua đuổi con ruồi phiền phức.
"Anh dám cản tôi? Không muốn sống sao!"
Đồ Sâm Sâm vừa bị Châu Mỹ Mỹ cự tuyệt, lửa giận của anh ta trút hết lên trên đầu Trần Ninh, huơ tay múa chân đấm đá.
Trần Ninh thấy cánh tay của đối phương gầy khẳng kheo như ma thì đều muốn cười, người ít rèn luyện lại còn bị rượu và sắc móc rỗng thân thể muốn động thủ với anh? Trần Ninh còn chưa dùng đến nắm đấm, chỉ vươn hai ngón tay đè vào ngực Đồ Sâm Sâm khiến anh ta không thể tiến thêm.
Người Đồ Sâm Sâm rất nhỏ gầy, cũng chỉ cao khoảng một mét bảy, cách Trần Ninh cao một mét tám nửa cái đầu, tất nhiên cánh tay cũng ngắn, vì vậy Đồ Sâm Sâm vừa khua hai tay lên, dùng mấy chiêu võ mèo cào lại không thể đánh được Trần Ninh, tác dụng duy nhất là quơ quào mấy cái vào không khí.
"Anh buông tôi ra, tôi nhất định sẽ đánh anh tàn phế!"
Đồ Sâm Sâm còn đang chửi bậy, dùng hết sức lực toàn thân nhưng cũng không phá giải nổi hai ngón tay của Trần Ninh.
Trần Ninh không nói gì, xem ra đầu óc tên Đồ Sâm Sâm này có chút chậm chạp, anh vốn không bắt lấy anh ta, nói gì đến buông ra?
Nhưng nếu đối phương đã yêu cầu, Trần Ninh cũng muốn chiếu cố thanh niên não tàn này một chút, anh lập tức thu hồi hai ngón tay.
Bởi vì Đồ Sâm Sâm vận dụng sức lực toàn thân tiến về phía trước nên đột ngột mất đi điểm tựa, thoáng cái đã ngã sõng xoài trên mặt đất, bày ra tư thế "chó gặm c*t" kinh điển.
Cũng may nơi này là bãi cỏ, nếu không thì thế nào mặt mày cũng phải đổ máu.
Cảnh tượng này thật sự có chút hài hước, Đồ Sâm Sâm giống như đang diễn hài kịch, vẻ mặt bối rối xấu hổ, ngay cả Châu Mỹ Mỹ lạnh lùng cũng đều không kìm được bật cười.
Điều này làm cho Đồ Sâm Sâm thẹn quá hóa giận, anh ta bò dậy từ dưới đất, đi đến ven đường hô: "Có người khi dễ tôi, mau tới giúp tôi đánh nhau!"
Đồ Sâm Sâm đang đi du lịch, còn có mấy người đi cùng, tất cả đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, độ tuổi dễ kích động.
Bọn họ xuống xe đậu ở ven đường, gào lên rồi xông tới đánh nhau.
"Cô lùi lại phía sau một chút, để tôi dạy dỗ bọn họ"
Đối mặt với đám thanh niên hung hăng lao tới, Trần Ninh không hề sợ hãi.
Anh để Châu Mỹ Mỹ tách ra, bản thân thì đơn độc đối mặt với những người này.
Một thanh niên vung ra một quyền, Trần Ninh giơ tay ra sau mà lại bắt được quả đấm của cậu ta trước, cố hết sức vặn một cái, thanh niên này gào khóc kêu đau.
Sau đó Trần Ninh lại đá một cái, cậu ta ngửa mặt lên trời ngã sõng xoài.
Tên vị thành niên bay lên đá một cước, chiêu này có sơ hở vô cùng lớn, Trần Ninh lại rất thích.
Anh hơi nghiêng người qua bên cạnh, chen chân vào đá một cái trúng chân trụ của đối phương, thanh niên kia mất cân bằng, kết quả hai chân bị tách ra quá lớn rồi chạm xuống mặt đất bày ra tư thế xoạc ngang, nhất thời cậu ta phát ra tiếng hét chấn động rung trời.
Cái loại đau đớn khi bị kéo căng này đàn ông khó có thể chịu nổi.
Sau đó Trần Ninh liên tục đá, trong đám vị thành niên này không một ai là đối thủ của Trần Ninh, anh gạt ngã tất cả bọn họ một cách nhanh gọn, cuối cùng vẫn không thể đánh tới Trần