"Một Davidoff trắng, cảm ơn."
Gã bán hàng cứ thế nhìn chằm chằm Laurent, khẽ nhướng mày.
"Em mua cho ai thế?"
"Cho ai để làm gì?" - Laurent nhướng mày, cười nửa miệng - "Hết bao nhiêu thế?"
"Ừm, xem nào..."
Gã bán hàng vờ vịt ngó nghiêng kệ hàng sau lưng mình, nơi đầy rẫy những bao thuốc đủ màu đủ kiểu rồi tặc lưỡi. Cuối cùng gã lại đưa cho Laurent một gói Esse bạc hà.
"Tôi nói là..." - Hắn cười cười, giọng ngang phè - "Davidoff trắng."
"Ngại quá, anh hết hàng rồi." - Gã bán hàng chồm người qua quầy thanh toán - "Với lại anh thấy Esse hợp với em hơn."
Ý gã là thuốc lá thơm cho phụ nữ?
.
"Lúc đó là cái quái gì thế hả, đồ đần?" - Laurent nhả khói rồi cười nắc nẻ sau khi khi rít một hơi điếu Marlboro mới toanh.
"Chả rõ nữa, chỉ là không muốn bán cho em." - Gã đoạt đi điếu thuốc trên tay Laurent - "Từng bảo em rằng đừng hút loại nặng quá."
"Sau đó thì sao, Alex?"
"Sau đó đã rủ em đi khách sạn, nhưng tiếc là em từ chối."
.
"Em năm mấy rồi, nhóc?" - Gã bán hàng hỏi khi quẹt mã vạch cho gói Marlboro mà Laurent yêu cầu đổi lại.
"Năm cuối trung học."
"Em định thi trường gì?"
"Ừm... có thể là học viện Điện ảnh?"
"Diễn xuất à?"
"Vâng."
"Chúc may mắn."
"Cảm ơn."
"Em tên gì?"
.
"Ừm."
Gã buông môi Laurent, cười, đồng thời ném điếu thuốc xuống đất rồi dập lửa.
"Sao một tên bán hàng lại quan tâm lắm thế?" - Hắn miết miết môi mình, nghiêng đầu và cười nửa miệng.
"Vì trông em ngon vãi."
"Kể cả với đồng phục ấy hả?"
"Kể cả với đồng phục."
.
Bạn có một tin nhắn chờ
< Hey nhóc nghệ sĩ :3 >
Laurent ngửa người ra ghế, gác chân lên bàn, đè lên cả bài tập toán chết dẫm đang làm dở.
< Chào >
Hắn khịt mũi. Lại một tên ất ơ muốn làm quen.
< Nhớ anh là ai không nào? >
?
< Anh là ai thế ạ? >
Hắn cười khẩy khi không có tin