An Na đi theo Tống nữ sĩ ra sau sân khấu để lấy tư liệu ý tưởng thời trang về năm bộ triều phục của bà, sau đó quay lại một lúc rồi xin phép vợ chồng Tống nữ sĩ ra về.
Tống nữ sĩ đích thân tiễn cô ra đến cửa, hỏi có cần mình gọi tài xế đưa cô về không, An Na uyển chuyển từ chối.
– Vừa hay em về, để em đưa cô ấy về cho.
Đúng lúc Phạm Minh kia cầm áo khoác đi ra.
– Được, vậy chị giao An Na cho em. Em phụ trách đưa cô ấy về an toàn nhé.
Tống nữ sĩ cười nói, tạm biệt An Na rồi quay trở lại.
An Na ra khỏi cổng lớn của nhà hàng Maxim, Phạm Minh bước theo sau.
– Xe tôi để bên kia, hơn trăm mét, chúng ta qua đó nhé? Hay là em ở đây chờ. – Phạm Minh ân cần.
– Phạm tiên sinh không cần đâu ạ. – An Na mỉm cười, – Vẫn chưa quá muộn, tôi đi xe buýt hoặc taxi cũng được ạ.
– Đừng khách sáo. – Phạm Minh kiên quyết, – Cứ để tôi đưa em về. Tôi đã đồng ý với chị Tống rồi. Còn nữa, đừng có Phạm tiên sinh gì cả, cứ gọi Phạm Minh là được. Tôi biết mọi người đi nước ngoài, nhưng xưng hô tiên sinh nghe không được tự nhiên.
An Na làm như không nghe thấy.
– Thật sự không cần đâu ạ Phạm tiên sinh, taxi tới rồi, tôi đi trước. Tạm biệt.
Một chiếc taxi đỗ bên lề đường, An Na bước nhanh tới đó, lên xe. Chiếc xe lăn bánh.
Phạm Minh có vẻ ngạc nhiên, đuổi theo vài bước thì đứng lại, nhìn chiếc xe đi xa.
– Cô gái này rất thú vị…
Khi chiếc taxi biến mất, Phạm Minh lẩm bẩm.
…
An Na quay về trường học, ngoài đi học ăn ngủ nghỉ ra thì mọi người gian đều tập trung vào việc nghiên cứu tài liệu và thiết kế. Cô vốn có năng lực trong mỹ thuật hội họa, cộng thêm có hứng thú, nên linh cảm tới cuồn cuộn, không tới vài ngày đã phác ra bản thảo. Sau đó thì bắt đầu trau chuốt chỉnh sửa, hoàn thiện các chi tiết hoa văn rườm rà trên trang phục. Thời gian trôi qua nhanh, sinh hoạt càng thêm phong phú, không còn suy nghĩ lo lắng Lục Trung Quân sẽ xảy ra vấn đề nữa, quả thật sắp ép mình đến phát điên rồi.
Nửa tháng sau, An Na hẹn gặp Tống nữ sĩ, mang theo bộ thiết kế của mình đi vào phòng làm việc tại phố Thương Nghiệp Đông Tứ.
Đây cũng là trụ sở chính của thương hiệu nhập khẩu nổi tiếng Pierre Cardin, đã ảnh hưởng đến phong cách thời trang cao cấp của toàn Trung Quốc trong những năm 1980. Trong phòng làm việc của Tống nữ sĩ, An Na trình bày về bản thiết kế của mình.
Có thể nhận ra Tống nữ sĩ khá hài lòng với bộ thiết kế của cô, thậm chí còn rất thích. Bất luận là phong cách thiết kế hay là màu sắc phối với các chi tiết hoa văn trên trang phục, hai người tham khảo về những chi tiết cần sửa đổi xong, An Na ra về. Qua ba lần chỉnh sửa, bản thảo cuối cùng đã xong, sau đó tiến hành các bước thảo luận chọn vải, chế bản, thêu….để xem xét hiệu quả chỉnh thể.
Về chế bản, bên Tống nữ sĩ có sư phụ, nhưng An Na tin tưởng thầy Hà hơn. Tống nữ sĩ nghe An Na nói về thầy Hà thì rất có hứng thú, đồng ý để cho ông thử. An Na gọi điện về xưởng tìm thầy Hà, nói tình hình bên mình cho ông biết, bảo thầy Ha có hứng thú thì lập tức tới Bắc Kinh.
Thầy Hà tay nghề tinh diệu, bởi xưa kia bị gặp cảnh chèn ép, bao năm qua làm việc cẩn thận không dám bộc lộ hết tài hoa, ở trong xưởng chỉ làm những công việc đơn giản, nhận một hai học trò, cảm giác rất có áp lực, bỗng nay có được cơ hội đến Bắc Kinh thể hiện tay nghệ của mình, nghe An Na nói nếu như thành công, trong tương lai, tác phẩm thậm chí có thể được lên sân khấu thời trang ở Paris, Pháp để thể hiện vẻ đẹp của trang phục truyền thống Trung Quốc thì dao động, suy nghĩ hai ngày thì đồng ý, mua vé tàu lập tức đi Bắc Kinh. An Na ra trạm xe lửa đón thầy Hà, dàn xếp xong xuôi thì dẫn ông đến trụ sở công ty của Tống nữ sĩ, cho ông xem thiết kế của mình, cũng trình bày chi tiết tỉ mỉ, đợi khi ông hiểu rõ rồi, Tống nữ sĩ lại phái hai người hỗ trợ ông, thầy Hà bắt đầu bắt tay vào làm.
Trong thời gian chờ đợi thành phẩm hoàn thành, thời gian ba tháng mà Lục Trung Quân nói với An Na cũng đã sắp đến rồi.
Mấy ngày này, An Na bắt đầu thấy lo lắng cho Lục Trung Quân, cứ cách ngày lại gọi điện cho Lục Tiểu Lâm hỏi xem có tin tức của anh hay không.
Thông qua An Na, Lục Tiểu Lâm mới biết anh trai mình ba tháng trước đã được điều động tạm thời đi làm việc, nói từ bấy đến nay anh chưa hề liên lạc gì với mình, bảo An Na kiên trì chời đợi thêm mấy ngày.
An Na đành phải tiếp tục chờ.
Mấy ngày tiếp theo, vẫn không có tin tức của anh, An Na sợ Lục Trung Quân còn chưa biết mình đến Bắc Kinh tu học, tính toán bố không ở nhà, bèn gọi điện thoại cho mẹ.
Tiêu Du nói cũng không nhận được điện thoại của Lục Trung Quân, mà anh cũng không tới nhà.
An Na bắt đầu thấy có gì đó bất thường, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa gọi điện thoại đến học viện hàng không hỏi tin tức của Lục Trung Quân. Người nghe điện thoại nói Lục Trung Quân không ở trường, không biết lúc nào mới quay về, nói xong thì cúp điện thoại.
Gọi xong cuộc điện thoại này, An Na bắt đầu lo lắng. Trước đó những ngờ vực vô căn cứ vì việc học bận rộn mà cô áp chế toàn bộ xuống giờ đã ào ạt trào dâng trở lại. Nếu như anh trở về thì việc đầu tiên làm ắt sẽ gọi điện cho cô thông báo mới đúng.
An Na lại gọi điện đến học viện hàng không, lần này yêu cầu muốn gặp chủ nhiệm Điền, nói có chuyện quan trọng cần gặp ông.
Lục Trung Quân trước đây từng nói với cô, nếu như cô cần tìm anh có việc gấp mà anh không ở học viên thì có thể tìm chủ nhiệm Điền để chuyển lời.
Điện thoại vừa nối đến phòng làm việc của chủ nhiệm ĐIền, tiếng chuông vang lên hồi lâu, ngay lúc An Na cho rằng bên kia không có người nghe thì điện thoại lại có người nhận, có giọng của một người trung niên:
– A lô, ai đó?
– Xin hỏi có phải chủ nhiệm Điền không ạ? – An Na hỏi.
Đối phương có vẻ ngạc nhên, – Cô là ai?
– Cháu chào chú, – An Na đè nén tâm tình căng thẳng lại, – Cháu là An Na, cháu muốn hỏi Lục Trung Quân khi nào thì trở về trường ạ?
– An Na? – Đầu bên kia lặp lại cái tên An Na, dừng một chút, – Cháu và Lục Trung Quân quan hệ là gì?
An Na không đáp, chỉ nói:
– Chủ nhiệm Điền, cháu tìm Lục Trung Quân có việc gấp. Ba tháng trước anh ấy từng nói cho cháu biết giờ là lúc anh ấy về. Nhưng cháu chờ mãi cũng không thấy anh ấy liên lạc với cháu. Anh ấy còn nói, nếu như cháu cần tìm anh ấy gấp mà anh ấy không ở trường thì cháu có thể nhờ chú chuyển lời. Chú nói cho cháu biết, anh ấy lúc nào về? Vì sao lại không về đúng hạn ạ?
Nói xong, cô nín thở nghe động tĩnh bên kia.
Đối phương do dự.
– Cháu là gì của nó?
– Bạn gái ạ? – An Na cuối cùng đáp.
Chủ nhiệm Điền bên đầu bên kia im lặng một chút, sau đó nói:
– À, vậy à. Thì ra cháu là bạn gái của nó. Lúc trước chú có nghe nó từng nhắc đến….Tiểu An phải không? Vậy đi, Lục Trung Quân đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng sắp về rồi, cháu đừng lo lắng. Đợi vài ngày nữa, chờ nó về rồi thì sẽ liên lạc với cháu ngay.
– Chủ nhiệm Điền, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì phải không ạ?
Trong lòng như bị rắn độc gặm nhấm làm trong đầu An Na nảy lên một ý nghĩ đáng sợ, cô cắn răng hỏi.
– ….Không, không đâu. Tiểu An, cháu chớ nghĩ lung tung…Bên chú còn có việc, cứ thế nhé, chú cúp
đây…
Bên kia cúp máy, trong ống nghe chỉ còn tiếng tút liên tục.
Dựa vào linh cảm, An Na khẳng định chủ nhiệm Điền nhất định có chuyện gì đó giấu cô.
Lục Trung Quân nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
An Na trong lòng rối loạn, tinh thần hoảng loạn, sau khi buông điện thoại xuống thì quay về xin phép giáo viên phụ đạo nghỉ mấy ngày, về phòng báo với mấy chị cùng phòng mình đi thành phố bên có việc, nhanh chóng thu dọn chút đồ xong lập tức chạy ra được bắt taxi đi bến xe.
Thời đại này taxi không nhiều, lại là giữa trưa, đợi mấy phút chẳng thấy xe nào, An Na đang định ra bến xe buýt thì một chiếc xe lái qua bên cạnh lại dừng lại, Phạm Minh ló đầu ra.
– Đi đâu thế, tôi đưa em đi.
Trước đó, An Na đã gặp anh ta hai lần ở chỗ Tống nữ sĩ, cảm thấy anh ta thân thiện với mình trên mức bình thường, cho nên vẫn luôn duy trì thái độ xa cách với anh ta. Giờ lại đụng phải anh ta ngay cổng trường, trong lòng hỗn loạn, chỉ mong mau chóng ra bến xe, nên chẳng nghĩ gì nhiều, vội cảm ơn anh ta rồi mở cửa lên xe.
Chắc có lẽ thấy cô lên xe nhanh chóng như thế Phạm Minh mừng rỡ, hỏi cô muốn đi chỗ nào, rồi lái xe đến đó.
– Sao thế, nhìn em như có việc, có chuyện gì à?
Trên đường đi An Na không nói lời nào, Phạm Minh hỏi gì đáp câu đó.
An Na đáp qua loa:
– Cám ơn anh đưa tôi đi, anh có thể lái nhanh hơn được không?
Phạm Minh ngoái lại nhìn cô.
– Không thành vấn đề.
Sau đó tăng tốc.
Bắc Kinh lúc này không đông xe cộ như sau này, ngay cả đèn xanh đỏ cũng không nhiều, rất nhanh Phạm Minh đã đưa cô đến bến xe.
– Này, em có chuyện gì thế? Nói cho tôi không chừng tôi giúp được em đấy.
Lúc An Na xuống xe đã vội vã chạy vào trong bến, Phạm Minh không cam lòng, nói với theo.
– Không cần đâu, cám ơn anh.
An Na quay lại nói một tiếng, rồi tiếp tục đi nhanh. Vừa lúc có xe sắp đi thành phố chỗ học viện hàng không, An Na vội mua vé, cửa xe vừa đóng, ô tô lăn bánh rời khỏi bến xe.
Lúc chạng vạng, An Na đã tới học viện hàng không, cảnh vệ ngoài cửa ngăn không cho cô vào. An Na nài nỉ mãi, bảo anh ta liên hệ với chủ nhiệm Điền, nói mình tìm ông có việc gấp. Cuối cùng cảnh vệ gọi điện thoại nội bộ, hơn mười phút, cuối cùng người đàn ông trung niên eo lưng thẳng tắp đi trong cửa chính đi ra, nhìn về hướng An Na.
– Cháu gái, cháu là An Na à? Chú là Điền Trung Tắc.
Người đàn ông trung niên cất tiếng.
Vừa nghe giọng nói này An Na đã nhận ra đây là chủ nhiệm Điền mà lúc trưa đã gặp, vội chạy tới.
– Chủ nhiệm Điền, may quá chú đã gặp cháu. Lục Trung Quân xảy ra chuyện gì ạ, cầu xin chú đừng giấu cháu.
Chủ nhiệm Điền nhìn cô, không nói gì.
Hai mắt ông đỏ ngầu, tròng mắt đầy tơ máu, có vẻ như nghỉ ngơi không đủ.
Có lẽ ông cũng không ngờ An Na lại tìm tới đây, cứ đó do dự mãi, sau đó mỉm cười nói:
– Tiểu An à, cháu đi đường xa chắc mệt rồi, cơm chưa ăn đúng không? Vậy đi, chú bảo người đưa cháu đến nhà khách học viện, cháu ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một chút…
– Chủ nhiệm Điền!
An Na không kiên nhẫn được nữa cắt đứt lời ông, vành mắt đỏ lên.
– Cháu biết chú đang giấu cháu. Lục Trung Quân nói với cháu ba tháng sau sẽ về. Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chú đừng giấu cháu, xin hãy nói cho cháu biết. Nếu chú không nói, cháu sẽ không nghe theo chú đâu.
Chủ nhiệm Điền nhìn cô chăm chú vài giây, sau cùng nói:
– Đi vào nào.
Nói xong xoay người đi vào.
An Na vội vàng đi vào theo, vào phòng làm việc của ông.
Chủ nhiệm Điền ra hiệu bảo cô ngồi xuống, mình thì rót cho cô chén trà.
An Na căng thẳng nhìn ông, chờ ông ngồi xuống cạnh mình thì quay người qua.
– Chủ nhiệm Điền, xin chú hãy nói cho cháu, anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Lúc cô hỏi, giọng khẽ run lên.
Chủ nhiệm Điền hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
– Tiểu An, bởi vì lúc trước chú có từng nghe Lục Trung Quân nhắc đến cháu trước mặt chú, nói hai cháu chuẩn bị kết hôn, chú nghĩ tình cảm các cháu ắt sâu đậm. Giờ cháu đến đây rồi, chú sẽ nói với cháu, mong cháu chuẩn bị tư tưởng. Nhưng cũng đừng quá bi quan, sự việc không chừng còn có chuyển biến….
Nghe ông nói thế, trong lòng An Na vốn còn mang một tia hy vọng giờ thì như là bị bát nước hắt vào tắt ngấm, huyết dịch trong người như bị đóng băng lại.
Mặt cô tái nhợt, hai mắt mở to nhìn chủ nhiệm Điền.
– Là như này…, Giọng của ông trầm thấp, – Ba tháng trước, Lục Trung Quân bị điều tạm đến Nam Hải để tham gia thực nghiệm vũ khí kiểu mới đối không trên biển thuộc hạng cơ mật nhất, cụ thể chú không thể nói. Ban đầu tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng mấy ngày trước, trong lần tác nghiệp cuối cùng, bởi vì hệ thống chỉ huy xảy ra chút trục trặc, dẫn đến sai lầm trong chỉ lệnh, lúc mặt đất chưa nghĩ được cách thức sửa chữa kịp thời thì đã không kịp rồi, chiến cơ mà Lục Trung Quân lái lọt vào công kích, rơi xuống Nam Hải tan tành. Sau đó đội thuyền có lục soát ở khu vực xảy ra tai nạn, nhưng đến giờ vẫn chưa…
Ông ngừng lại.
– Giờ mới chỉ tìm được xác của máy bay, không thấy tung tích phi công…Bọn chú đã thông báo cho bố cậu ta, bên đó mấy ngày nay cùng bên này vẫn duy trì liên lạc, báo cáo kết quả lục soát bất cứ lúc nào.
An Na đờ đẫn ngồi đó, nước mắt dọc theo gò má không ngừng rơi xuống.
– Tiểu An, cháu đừng lo lắng quá. – Chủ nhiệm Điền nói, – Đội lục soát vẫn đang tiếp tục. Cấp trên chỉ thị rồi, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được người. Không tìm được thì không từ bỏ. Hơn nữa căn cứ đã tìm được khung máy móc, suy đoán sơ bộ là trước khi máy bay rơi rất có thể cậu ta đã dùng thiết bị cứu sinh thoát được rồi. Giờ chỉ là vẫn chưa tìm được mà thôi.
An Na biết Chủ nhiệm Điền giờ đang chỉ an ủi mình mà thôi. Dù cho Lục Trung Quân thực sự trước khi máy bay rơi mà nhảy dù, nhưng trong tình cảnh nổi lơ lửng trên mặt biển không có cấp dưỡng, đến giờ, thời gian lục soát đã qua 48 tiếng rồi.
Nghĩ đến cảnh một mình anh trôi dạt trên mặt biển mênh mông, trên đầu là mặt trời chói chang, không có nước ngọt, không có đồ ăn, chung quanh chỉ là biển, chẳng có tia hy vọng sống nào….
Cô không nói được một câu nào, chỉ biết rơi nước mắt, không ngừng khóc.
Chủ nhiệm Điền ban đầu còn an ủi cô, về sau cũng im lặng, ngồi yên bên cạnh, sau cùng gọi điện thoại, bảo người đến đưa An Na đi nhà khách học viện.
An Na được đưa đến nhà khách học viên, chủ nhiệm Điền bảo cô ở đây đợi tin tức. Nói một khi có tin thì lập tức báo cô ngay.