Lâm Tú Thanh cũng rất vui mừng, môi và răng có lúc còn va chạm vào nhau, huống chi là chị em dâu, cô cũng muốn có nhà riêng, động tác đan lưới đánh cá của cô trở nên nhanh hơn.
Làng chài của họ gọi là thôn Bạch Sa, cách thị trấn rất xa, nếu đi đường núi phải mất hơn một tiếng đồng hồ, phụ nữ phải chăm sóc gia đình, không thể ra ngoài làm thêm kiếm tiền, công việc duy nhất mà họ có thể kiếm tiền đó là đan lưới đánh cá.
Công việc này tuy rằng rất ít tiền nhưng nhẹ nhàng, có thể làm việc ở nhà, những người phụ nữ sống ở ven biển như họ, ai cũng biết đan lưới đánh cá, vá lưới đánh cá, còn đàn ông trong thôn sẽ dành thời gian để ra ngoài làm việc vặt, hoặc làm ruộn , nếu có thuyền thì họ ra khơi đánh cá, chuyện này tương đối hiếm.
Lâm Tú Thanh đã gả tới đây được vài năm, cô cũng đã học được cách đan lưới đánh cá, dù sao thì người đàn ông của cô cũng không chịu làm gì cả , cô chỉ có thể dựa vào chính mình để tích gop tiền.
Ai cũng có công việc riêng của mình, ngược lại Diệp Diệu Đông lại là người nhàn dỗi nhất, ngay cả bà cụ cũng giúp họ sâu kim.
Anh bước đi, ngồi xổm xuống bên cạnh vợ, cầm lưới đánh cá cô đan trên tay, tò mò hỏi: "Lưới đánh cá này, một ngày em có thể