Bình thường việc đãi biển này đều là do phụ nữ trẻ con trong nhà làm, từ sau khi kết hôn tới giờ Diệp Diệu Đông chưa đến bờ biển chơi lần nào, cũng không phải trẻ con cho nên không còn cảm giác mới lạ gì với bãi cát này nữa.
Nhưng sau khi sống lại không biết có phải là vì trải qua thăng trầm hay không mà cảm xúc trong lòng anh không giống trước, đối với bãi biển này có thêm một ít cảm giác mới mẻ.
Anh đi đầu đi tới nhìn cái thùng bên cạnh các phụ nữ trong thôn một chút: “Có đào được đồ không? Ai da, có thật này, đây là đào bao lâu rồi?”Mọi người đều cầm muỗng ngồi trong bãi cát vùi đầu đào, không ai phản ứng anh.
Một tên đàn ông chơi bời lêu lổng cả ngày, nghĩ rằng bọn họ cũng giống như anh sao, có thời gian để nói chuyện tầm phào không bằng chuyên công đào thêm hai cái không phải hơn à?Không ai phản ứng lại anh Diệp Diệu Đông cũng không tức giận, thấy con trai vẫn ngồi xổm một mình nghịch cát trên bờ anh lại đi về bên cạnh vợ mình, chỉ mới ngồi một hồi như thế mà trong thau của cô đã nhiều thêm sáu bảy con ngao cát rồi.
Nghe leng keng hai tiếng, lại thêm hai con nữa, anh ngồi xổm xuống: “Em đào khá nhanh đấy.
”Muỗng là công cụ thiết thực nhất để đào ngao cát, không có ngoại lệ!Có người không cầm lên tay cầm gỗ mà