"Đúng là nên nói, không thể để cho cậu ấy mãi như vậy! "Diệp Diệu Đông thắng lợi trở về, mới vừa đi theo thủy triều bước trở về bờ cát đã nghe thấy một đám phụ nữ đang nói xấu anh, anh giận đến mức mặt cũng đen!Mấy cái bà tám này, chỉ có bọn họ là có chuyện!Vợ anh còn chưa nói gì đâu, chỉ có bọn họ nói nhiều!"Nói gì thế? Tôi đi đâu, không phải là tôi vẫn luôn ở đây sao?"Tất cả mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía anh, còn tưởng rằng anh chán nản bỏ chạy, không ngờ vẫn còn ở, nhất thời những người nói xấu cũng có chút ngượng ngùng.
Không ngờ nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta bắt quả tang!Nhưng cũng có những người cảm thấy mình không nói sai, ngược lại hùng hồn nói: "Đông Tử à, mấy lời bọn tôi nói đều là vì muốn tốt cho cậu, đàn ông nên nuôi gia đình, cậu cứ mãi chơi bời lêu lổng như vậy, chẳng lẽ còn trông cậy vào cha mẹ cậu nuôi vợ con cậu cả đời sao?"Diệp Diệu Đông lạnh lùng nhìn người nói chuyện: "Thím Chu Hoa quan tâm quá mức rồi? Con mắt nào của thím thấy tôi chơi bời lêu lổng, không phải là tôi đang làm việc sao? Thím nhắm mắt lại nói chuyện à? Cũng chỉ trách nhà thím nghèo! Nên chữa mắt cho thím đi chứ!"Dù thế nào đi nữa anh cũng khốn nạn quen rồi, cứ cãi lại là được!"Nói bậy bạ gì đó, mắt cậu mới có bệnh, nhà cậu mới nghèo, nhà cậu còn