Người này rất ngoan, hơn nữa năng lực lý giải cũng rất tốt.
Cho dù khi Lâm Lạc bật máy sấy tóc lên rõ ràng cảm nhận được anh rất hoảng sợ, nhưng anh không có chạy đi mà vẫn ngồi im không nhúc nhích, cả người cứng đờ như tảng đá.
Nhà cũ có dao cạo râu dự phòng của ba Lâm để lại, Lâm Lạc cất gọn mấy thứ này vào một chỗ, nên rất nhanh đã tìm được.
“Tôi muốn cạo sạch râu cho anh, anh ngồi im đừng cử động gì nhé, bằng không sẽ bị thương đấy.
”Thấy tầm mắt anh vẫn luôn nhìn vào đồ vật cô cầm trên tay, Lâm Lạc an ủi một câu, quả nhiên sau khi nghe cô nói xong, hai mắt anh lập tức nhìn thẳng về phía trước.
Hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, phối hợp cùng dáng ngồi thẳng lưng của anh, quả thực……Tựa như một học sinh tiểu học vậy.
Lâm Lạc nhịn cười, lấy dây buộc để buộc tóc anh lại trước đã, tránh lúc nữa lại bị vướng víu.
Chất tóc của anh rất cứng, khi ngón tay Lâm Lạc chạm vào sau cổ anh có thể cảm nhận được cơ thể anh đang không được tự nhiên.
“Lạc, Lạc Lạc.
”Anh không biết bản thân mình sao lại thế, cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực mà kêu hai chữ này.
“Ơi, tôi đây.
”Lâm Lạc trả lời, buộc tóc xong đưa tay cầm lấy dao cạo râu, ánh mắt chuyên chú nhìn gương mặt anh.
Trước giờ cô chưa từng dùng thứ này, nhưng thao tác trên tay lại rất nhanh nhẹn, dứt khoát, theo đám râu từ từ rơi xuống, gương mặt anh cũng dần dần lộ rõ ra.
Lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng.
Môi mỏng nhấp chặt, bề ngoài rất anh tuấn nhưng nhìn đồng thời cũng giống loại người không dễ chọc.
Cố tình người có dung mạo như vậy lại có một đôi mắt thanh triệt giống như sương mai, đem dung mạo lạnh lùng của anh hòa tan vài phần.
“Hô ——”Cuối cùng cũng xong, Lâm Lạc theo bản năng thở một hơi, đồng thời thổi bay một ít sợi râu cạo xong còn sót lại trên mặt anh.
“Xong, có thể cử động được rồi.
”Người kia chớp chớp mắt, lại kêu một tiếng “Lạc Lạc”.
Không có bất luận hàm nghĩa gì, cũng không phải tìm Lâm Lạc có việc, tựa hồ chỉ là muốn dùng hai chữ này làm cho bản thân tin tưởng.
Lâm Lạc lại rất nghiêm túc mà đáp lại, “Đúng rồi,” cô giống như là bây giờ mới nhớ tới, “Anh có tên không?” Không thể cứ kêu “Này” đi.
“Tên……” anh lặp lại chữ này thêm một lần, đôi mắt lại nhanh chóng nháy mắt, giống như đang tự hỏi.
“Vân, Vân Thư.
” Anh gật đầu, “Tên, của tôi.
”Động tác Lâm Lạc dừng lại, theo bản năng nhìn về phía trên sô pha trong phòng khách, ở đó đang treo một bức tranh chữ.
Là chữ do ông ngoại Lạc tự tay viết, cũng là bức tranh chữ ông ngoại thích nhất.
*Phía trên có hai câu thơ:Sủng nhục bất kinh, khán đình tiền hoa khai hoa lạcKhứ lưu vô ý, vọng thiên không vân quyển vân thư.
Dịch nghĩa:Không quan tâm thiệt hơn, nhìn hoa nở hoa tàn trước sânĐi ở chẳng buồn, nhìn bầu trời mây cuộn mây tan***Nghe được hai chữ “Vân Thư” này, Lâm Lạc ngay lập tức hiểu ra tên anh là do ai đặt.
“…… Cái tên rất êm tai.
” Lâm Lạc không biết vì sao ông ngoại đã quan tâm rồi còn đặt tên cho anh như vậy, nhưng lại không đưa theo anh về nhà.
Cũng không biết đời trước khi mình không trở lại thôn Chu gia, số phận của Vân Thư như thế nào.
Nhưng đời này nếu đã để hai người bọn họ tương ngộ, tóm lại cô sẽ quý trọng một phần duyên phận này.
“Anh đói bụng rồi đúng không, để tôi đi nấu ăn nhé.
”Nói nấu ăn cho oai, chứ thực ra đồ cô nấu chỉ có thể lấp đầy bụng về số lượng thôi, còn chất lượng thì…Trù nghệ Lâm Lạc hết sức bình thường, sau mạt thế là có cái gì ăn cái đó, còn trước đó