Lâm Lạc cần mua một ít “Vũ khí”, tất nhiên các loại súng đạn này đó ở Hoa Quốc bị quản rất nghiêm, tạm thời cô không có phương pháp mua được, nhưng khảm đao thì vẫn có thể tìm được chỗ để mua.
Đương nhiên, mua vũ khí chủ yếu là để cho Vân Thư dùng, đến lúc đó phỏng chừng quanh thôn Chu gia sẽ không có quá nhiều tang thi, nhưng lại sẽ có rất nhiều những loại động thực vật biến dị trên núi, đủ để khiến cho con người phải đau đầu.
So với việc con người biến thành tang thi, mấy thứ này tiến hóa càng nhanh, phương thức công kích càng biến hóa nhiều mặt.
Có một ít thực vật thậm chí còn sẽ thức tỉnh dị năng tinh thần, dụ dỗ đồ ăn tự động chui vào “Trong miệng”.
Thực lực của Lâm Lạc đích xác có thể che chở Vân Thư cả đời, nhưng mà cô lại không cảm thấy Vân Thư sẽ thích như vậy.
Vân Thư có thể thức tỉnh dị năng không?Nếu như thức tỉnh rồi, thì sẽ là loại dị năng gì? Nếu không thức tỉnh, anh nên làm cái gì bây giờ?Loại sự tình này không ai biết trước, cũng vô pháp phán đoán.
Cho nên Lâm Lạc nguyện ý cho Vân Thư tự lựa chọn, nếu đến lúc đó anh không thích chém giết, vậy thì cứ sinh hoạt trong sự phòng hộ của cô, tóm lại khẳng định là áo cơm vô ưu.
Vị trí cửa hàng ở chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, cửa tiệm là loại hết sức cũ nát, trên cửa còn treo một tấm ván gỗ, trên đó viết rõ phạm vi nghiệp vụ: Đánh chìa khóa, mở khóa, sửa chữa xe đạp.
Nhưng Lâm Lạc biết chắc chắn đồ cô muốn mua được bán trong tiệm này.
Chủ tiệm là một vị lão nhân khoảng hơn 60 tuổi, khi Lâm Lạc nói ra ý đồ tìm đến còn tỏ vẻ mờ mịt, nói sao ông có thể có mấy loại đồ vật này.
Đáng tiếc vì có tinh thần lực quấy nhiễu, vị lão nhân này rất nhanh đã “Tự nguyện” mang hai người đi vào.
Phía dưới tầng ngầm không lớn lắm, treo một loạt các loại đao lớn nhỏ không đồng nhất, lộ ra vài phần huyết khí cùng điềm xấu không nói rõ được.
Trong hoàn cảnh này, người có ngũ quan nhạy bén giống như Vân Thư hai mắt tự động cảnh giác, đôi tay cuộn chặt, tựa hồ tùy thời đều có thể ra tay phòng vệ.
“Vân Thư, anh cứ lựa chọn thoải mái, muốn lấy mấy cái cũng được, chọn loại đao nào thuận tay ấy.
” Lâm Lạc vỗ vỗ cánh tay đang căng lên của Vân Thư, ý bảo anh mau thả lỏng.
Vân Thư hít sâu một hơi, tuy rằng không có hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhưng cũng cố hết sức mà khống chế.
Anh không hỏi Lâm Lạc vì sao lại muốn mua loại đao này, lấy hiểu biết của anh đối với xã hội bây giờ, cũng biết loại vũ khí sát thương như vậy không được phép buôn bán, bằng không Lâm Lạc cũng không phải dẫn anh tới loại địa phương này.
Thôn Chu gia vị trí hẻo lánh, dân cư thưa thớt, không có nguy hiểm gì, Vân Thư không rõ sao cô phải mua mấy thứ này.
Nhưng nếu Lâm Lạc muốn thế, anh sẽ làm theo.
Anh đi thẳng đến chỗ treo trường đao, còn đối với cái loại dụng cụ cắt gọt nhỏ như chủy thủ anh đều không có một chút hứng thú.
Rất nhanh sau đó, hai thanh trường đao đã bị Lâm Lạc mua mất.
Mỗi thanh ước chừng đều dài hơn 1 mét, nặng tầm 30 cân, đối người thường mà nói, nâng lên đã rất khó khăn, còn đối với Vân Thư thì không vấn đề gì.
Cái loại một đao có thể chém mấy cái này rất tốt.
Lâm Lạc cũng chọn cho mình hai thanh chủy thủ, nhỏ nhắn lại thập phần sắc bén.
Ngay sau đó bọn họ lại đi mua một ít đồ ăn, giống như bình thường, mua đồ nhét đầy xe rồi mới nguyện ý trở về.
“Ô, ngao ~”Sói con nhàm chán một ngày ngửi được mùi vị quen thuộc, vui sướng mà nhìn cửa lớn mở ra, Lâm Lạc và Vân Thư cuối cùng cũng về đến nhà, lúc này đã là 5 giờ chiều.
Cả thôn Chu gia