Không có người kia quấy rối, việc xây nhà thuận lợi triển khai.
Lâm Lạc cơ bản hai ngày một lần sẽ đến kiểm tra tiến độ xây nhà ở thôn Chu gia, ngược lại là Diêu a bà còn tích cực hơn cả cô, mỗi ngày sau khi từ ngoài đồng về đều nhìn chằm chằm công nhân, chỉ sợ Lâm Lạc bị lừa.
Hơn nữa thôn không lớn, chuyện của Lâm Lạc rất nhanh thành đề tài nói chuyện của những người lớn tuổi trong thôn, mỗi lần cô trở về là đều có thể gặp phải mấy người muốn nói việc nhà cùng cô.
Làm người không thích nói chuyện như Lâm Lạc có hơi khó tiêu, rất nhiều lần đều phải vận dụng ám chỉ tinh thần mới chạy thoát.
Trải qua những ngày như vậy, rất nhanh đã cuối tháng tám, cũng đến lúc Lâm Lạc cần đến trường một chuyến, rốt cuộc năm sau cô không tính toán tiếp tục đi học nữa.
Ngày 28 tháng 8.
Trường đại học A trừ bỏ năm nhất, chính thức khai giảng là vào ngày 31 tháng 8, cho nên mấy ngày nay đã lục tục có người đến trường học.
Khi Lâm Lạc đến trường, còn cách thời gian hẹn với phụ đạo viên tầm một giờ, cô trực tiếp tới ký túc xá trước.
Điều kiện của ký túc xá Đại học A không tồi, bốn người một phòng, có điều hòa, có nhà vệ sinh khép kín, nhưng trừ bỏ mấy điều kiện nói trên, quan trọng nhất vẫn là bạn cùng phòng.
Thực hiển nhiên, vận khí Lâm Lạc không được tốt, tổng cộng bốn người, hai cái là cực phẩm, một người quá hướng nội không hợp với cô, vốn dĩ cô còn đang lo lắng tương lai 3 năm mình phải làm sao.
Hiện tại vấn đề này đã được giải quyết.
“Lâm Lạc?”Vừa vào phòng đã cảm nhận được gió mát của điều hòa ập vào trước mặt, phòng ngủ đã có hai người tới trước.
Lâm Lạc gật đầu coi như đáp lại, lập tức đi về phía giường của mình, phòng trong ký túc xá của đại học A đều thiết kế trên là giường dưới là bàn, làm cho sinh viên mỗi người đều có chỗ riêng để cất đồ, không phải trộn lẫn cùng nhau.
Nhưng hiện tại Lâm Lạc lại nhìn thấy thùng rác cạnh bàn của cô đã bị nhét đầy rác rưởi bên trong, không chỉ không có bọc túi đựng rác vào, nhìn kỹ còn có thể thấy mấy con sâu nhỏ đang nhúc nhích bên trong, hẳn là đã bị vứt vào ít nhất một ngày.
Gương mặt Lâm Lạc không chút biểu tình nhìn về phía bên cạnh, “Cậu ném?”Chu Nhã Vận bĩu môi, vẻ mặt không sao cả, “Thùng rác của tôi đầy rồi, ném nhờ chỗ cậu một hôm, xong rồi tôi sẽ mang đi vứt hết, cậu dữ như vậy làm gì?”Uông Tịnh ngồi đối diện với Chu Nhã Vận, nhìn Lâm Lạc rồi lại nhìn Chu Nhã Vận, lựa chọn câm miệng, loại sự tình này cô cũng không nói được cái gì.
Lâm Lạc nhìn thoáng qua Chu Nhã Vận, không nói nữa, trực tiếp mở va ly mình mang đến ra, lấy những đồ cô muốn từng cái cất vào.
Hôm nay cô lái xe đến, đồ trong phòng ngủ ký túc xá không nhiều lắm, có thể mang hết về trong một lần.
Động tác này làm cho Chu Nhã Vận cùng Uông Tịnh đều hết sức tò mò, làm gì có ai vừa khai giảng đã thu thập đóng gói hành lý.
“Lâm Lạc, cậu muốn đổi phòng ngủ à? Phụ đạo viên sẽ không đồng ý đâu.
” Lâm Lạc mặc kệ cô ta, Chu Nhã Vận cũng không tiếp tục xem điện thoại nữa, “Hay là cậu có thủ đoạn gì phải không?’Nghe ngữ khí giống như cô ta cũng muốn đổi.
Lâm Lạc vẫn trầm mặc như cũ, một câu không nói nhanh chóng đóng gói.
Chu Nhã Vận không vui, “Đang nói chuyện với cậu đấy, điếc hả?”Bá —— đông —— loảng xoảng ——Đáp lại cô ta chỉ có thanh âm phát ra khi Lâm Lạc thu thập đồ vật.
Chu Nhã Vận trực tiếp phỉ nhổ, nhỏ giọng